• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù có thể cảm giác được có điều gì đó không ổn nhưng Hưu Hưu lại không biết chuyện gì đang xảy ra.

Ông nội trước mặt cô bé không tặng đồ sáng lấp lánh làm quà gặp mặt như cô đã nói, điều này khiến Hưu Hưu có chút thất vọng.

Sở Lâm nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hưu Hưu, đưa cô bé ngồi lên mép sofa, ôm vào lòng và hỏi: "Hai ngày nay Hưu Hưu chơi ở đâu vậy?"

"Đi gặp ngựa ạ." Hưu Hưu nghiêng đầu nói: "Còn có anh Tiểu Chấp, anh Tiểu Yến nữa."

Nói tới Tạ Chấp, Hưu Hưu quay đầu lại nhìn, thấy Tạ Chấp đứng im lặng cách đó không xa, vẫy tay: "Anh Tiểu Chấp?"

Tạ Chấp nhìn cô bé và lắc đầu tỏ ý sẽ không đến đó.

Họ là gia đình, nhưng cậu thì không, trong tình huống như thế này, cậu là người không nên tham gia vào nhất.

Sở Yến dựa theo lời của Hưu Hưu, hãnh diện nói: "Cháu còn sờ vào con ngựa, lông nó cứng, lại rất trơn!"

Vừa nghe cậu ta nhắc đến chuyện này, Hưu Hưu cau mày buồn bã: "Hưu Hưu không sờ vào được…"

Sở Lâm cười hỏi: "Tại sao?"

"Tiểu Hoa không thích con." Hưu Hưu khẽ lắc chân, giọng buồn rầu.

Nhìn thấy dáng vẻ buồn bã của cô bé, Sở Lâm sờ đầu, an ủi: "Sao có thể chứ? Hưu Hưu đáng yêu như vậy, mọi người đều sẽ thích."

Trong lúc hai người đang nói chuyện, ánh mắt của ông cụ Sở lặng lẽ rơi vào Hưu Hưu.

Ông cụ vỗ nhẹ lên tay Sở Yến, nói: "Được rồi, ông nội đỡ hơn nhiều rồi, đi chơi đi."

Sở Yến ngoan ngoãn thu tay lại, đứng dậy chạy đến ngồi cạnh Cố Kỳ.

Cậu ta nghiêng đầu nhìn điện thoại di động của Cố Kỳ: "Anh Cố Kỳ, anh đang làm gì vậy?"

"Chơi game." Cố Kỳ nói.

Ông Sở lại liếc nhìn cô bé trong lòng Sở Lâm, sau đó đưa mắt nhìn về phía Sở Hàn Lan: "Gọi là Hưu Hưu à?"

Trên mặt Sở Hàn Lan không có chút bình tĩnh cảm xúc nào, gật đầu: "Vâng."

Ông Sở cau mày nói: "Sao lại chọn cái tên này? Không phóng khoáng."

Sở Hàn Lan cúi mặt, đang định nói gì đó, nhưng Sở Lâm lại lên tiếng trước: "Cha, việc đặt tên bây giờ chúng con không cần quy tắc cũ của thời cha nữa, muốn gọi thế nào cũng được. Hơn nữa, cái tên Hưu Hưu thì làm sao, rất dễ thương mà. Con thích lắm."

Hưu Hưu nghe mấy người lớn nói với vẻ nửa hiểu nửa không, cô vừa nói tên mình dễ thương nên ôm mặt vui mừng: "Tên của Hưu Hưu rất đáng yêu sao? Là A Bát đặt~"

Cha?

Ông Sở nhìn Sở Hàn Lan: "Con đặt à?"

Sở Hàn Lan nghẹn lời, anh biết A Bát trong miệng Hưu Hưu chính là con rùa con gái nuôi.

Mặc dù anh không biết tại sao cô bé lại nghĩ tên mình là do một con rùa đặt, nhưng anh không muốn ông cụ lại trách cứ Quý Tư Vận về chuyện này nên anh gật đầu: "Vâng."

Ông Sở nhìn Sở Hàn Lan với vẻ mặt khó tả.

"Là A Bát!" Hưu Hưu vội vàng sửa lại, cô bé không biết tại sao lại nói là cha đặt tên cho mình.

Ông cụ nhìn qua, vẫy tay với Hưu Hưu: "Lại đây, để ông nhìn nào."

Hưu Hưu sửng sốt, ngẩng đầu nhìn Sở Lâm.

Sở Lâm đặt cô bé xuống đất, nói: "Đi đi, ông nội muốn nói chuyện với con đó."

Hưu Hưu chần chừ bước tới, cô bé không quen với ông nội lắm, cũng không muốn lại gần.

Ông Sở nhìn thấy vẻ xa lạ và bối rối trên khuôn mặt cô bé, ông cụ thở dài và hỏi cô: "Đồ lấp lánh mà cháu vừa nói là gì vậy?"

Hưu Hưu có chút phấn khích khi nhắc đến cái này, dang rộng cánh tay và ra hiệu: "Nó sáng lấp lánh, nó sẽ phát sáng!"

Sở Lâm cười nói: "Con bé thích kim cương đá quý. Cha, con nhớ mẹ khi còn sống cũng thích sưu tầm những thứ này. Cha có nghĩ đây là di truyền không?"

Nghe xong, ông cụ Sở giật mình, cẩn thận nhìn kỹ Hưu Hưu.

Ông cụ nhớ lại người vợ đã khuất của mình và sau đó nhận ra rằng đứa trẻ này có một số điểm tương đồng với vợ mình.

Cháu gái sinh ra có mái tóc xoăn tự nhiên, giống Sở Hàn Lan khi còn nhỏ, cũng là di truyền từ vợ ông cụ.

Trong lòng cảm thấy ấm áp, ông cụ thả lỏng người rồi nói: "Nếu cháu thích thì ông nội sẽ tặng cho cháu nhé."

Hưu Hưu ôm cánh tay nhỏ của mình, không biết có nên nhận quà gặp mặt từ ông nội xa lạ này không: "Hưu Hưu đã có rất nhiều đồ lấp lánh, cha tặng cho cháu đó."

"Không muốn nữa à?" Ông Sở hỏi.

Hưu Hưu nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Mẹ nói cũng sẽ mua cho Hưu Hưu đồ lấp lánh."

Vì thế Hưu Hưu chắc chắn sẽ còn nhiều hơn nữa trong tương lai~

Không ngờ, cô nhóc này lại đột nhiên nhắc tới Quý Tư Vận, Sở Lâm theo bản năng liếc nhìn Sở Hàn Lan.

Sở Hàn Lan mím môi, ánh mắt có chút trầm xuống.

Sắc mặt dịu dàng trên mặt ông Sở cũng nhạt đi một chút, ngước mắt lên nhìn Sở Hàn Lan: "Bây giờ Quý Tư Vận đang làm gì?"

Hưu Hưu không biết cảm xúc kỳ lạ giữa những người lớn nên vui vẻ nói: "Mẹ đang làm việc~"

Sở Lâm tiếp tục nói: "Hiện tại cô ấy đang ở trường quay quay phim, trước đó con đã nhờ người hỏi thăm chuyện này, chắc sẽ sớm kết thúc thôi."

Vừa nói, cô ấy vừa nhìn sắc mặt ông cụ, thấy vẻ mặt ông cụ bắt đầu khó coi, cô ấy không nhịn được mà thuyết phục: "Cha, bây giờ cha còn chưa hiểu được tình hình là như thế nào sao. Con đã nói trước với cha rồi, chuyện của người trẻ thì cha đừng nên tham gia vào. Nếu lúc đầu cha không cố chấp thì mọi chuyện đâu thành ra thế này."

Sắc mặt ông cụ Sở lúc xanh lúc trắng, ông cụ vỗ nhẹ vào tay cầm xe lăn, giọng nói kích động: "Cha làm vậy không phải vì cái thằng bất hiếu này sao!"

Giọng ông cụ hơi lớn, Hưu Hưu giật mình, quay người chạy về phía sau Sở Hàn Lan.

Cố Kỳ và Sở Yến cũng ngẩng đầu lên và ngạc nhiên nhìn ông cụ đột nhiên mất bình tĩnh.

Sở Lâm bất đắc dĩ đứng lên: "Cha, con đang nói chuyện nhẹ nhàng với cha, cha sao phải kích động như vậy? Làm mấy đứa nhỏ phải sợ."

Sắc mặt ông cụ tái nhợt nhìn cô ấy: "Không phải con chỉ đang cố chọc tức bằng những lời đó sao?"

"Cha đang nghĩ gì vậy chứ?" Sở Lâm cau mày: "Cho dù con có hỗn hào đến đâu, cũng không dám chọc tức cha."

Cô ấy vừa nói vừa bước tới vỗ nhẹ vào lưng ông cụ: "Được rồi, đừng tức giận nữa, cho con xin lỗi nhé."

Lồng ngực phập phồng của ông cụ Sở dần dần bình tĩnh lại, nhìn Sở Hàn Lan: "Con có dự định gì?"

Sở Hàn Lan không nói gì, cúi đầu kéo Hưu Hưu đang ôm đùi mình đi lên phía trước, giao cho Tạ Chấp: "Tiểu Chấp, cháu dẫn Hưu Hưu lên lầu chơi một lát đi."

Tạ Chấp nắm tay Hưu Hưu gật đầu: "Vâng ạ."

Sau khi sắp xếp cho Hưu Hưu xong, Sở Hàn Lan quay đầu nhìn ông cụ Sở và Sở Lâm, nói: "Chúng ta vào phòng khách bên cạnh nói chuyện đi."

Sở Lâm mím môi nói với ông cụ Sở: "Đi thôi, đừng nói những điều này trước mặt bọn trẻ."

Vừa nói, cô ấy vừa đi đến phía sau ông cụ, đẩy xe lăn về phía phòng khách.

Nhìn thấy ba người lớn lần lượt rời đi, Cố Kỳ đang chơi game ngẩng đầu lên, tò mò nhìn về phía phòng khách.

Cậu ta lật người, cất điện thoại di động vào túi rồi rón rén đi theo.

"Anh Cố Kỳ, anh đi đâu vậy?"

Cố Kỳ dừng lại một chút, quay đầu nhìn Sở Yến đang đi theo mình như một cái đuôi, vẫy tay nói: "Em tự chơi đi nhé."

Sở Yến mím môi nói: "Anh muốn nghe lén mọi người đang nói gì phải không? Em cũng đi!"

Cố Kỳ nhướng mày: "Em đi làm gì?"

Sở Yến hất cằm lên: "Dù sao thì em cũng muốn đi!"

Cố Kỳ đành phải cảnh cáo cẩn thận: "Vậy được rồi, phải giữ im lặng, tuyệt đối không được để họ phát hiện ra, biết chưa?"

Sở Yến vỗ ngực nói: "Yên tâm đi!"



Tạ Chấp dẫn Hưu Hưu lên lầu, quay đầu nhìn lại thấy má của cô bé phồng lên, hỏi: "Sao vậy?"

Hưu Hưu ngước mặt lên hỏi cậu: "Anh Tiểu Chấp, ông nội không thích mẹ sao?"

Tạ Chấp kinh ngạc, không ngờ cô bé đột nhiên nói chuyện này.

Cậu không biết chuyện gì đang xảy ra giữa những người lớn, nhưng xét theo những gì vừa thấy, có vẻ như điều đó là đúng.

"Có phải không?" Hưu Hưu vẫn cố chấp hỏi.

"Anh... không biết." Tạ Chấp không muốn nói sự thật cho cô bé.

Hưu Hưu cau mày: "Khi Hưu Hưu nói về mẹ, ông nội trở nên hung dữ. Hưu Hưu không thích những người xấu bắt nạt anh Tiểu Chấp, họ trông rất hung dữ, cho nên ông nội không thích mẹ."

Cô bé nói một cách nhẹ nhàng và nghiêm túc với chính mình, rồi gật đầu như thể chắc chắn: "Chắc chắn là như vậy!"

Tạ Chấp không ngờ cô nhóc này lại nhạy cảm như vậy, bỗng chốc không biết nên nói gì, đành nắm tay cô bé đi vào phòng, đổi chủ đề: "Muốn xem phim hoạt hình không?"

Nhưng hôm nay cô bé này không dễ bị lừa như vậy, Hưu Hưu lắc đầu nói: "Không xem phim hoạt hình."

Tạ Chấp bĩu môi: "Vậy em muốn chơi gì?"

Hưu Hưu phồng má nghĩ đi nghĩ lại, nhưng khi lên tiếng lại nói một điều hoàn toàn khác: "Nếu ông nội không thích mẹ thì Hưu Hưu cũng không nên thích ông nội. Em không cần đồ lấp lánh của ông nữa, hừm!"

Thấy cô bé thật sự quan tâm đến chuyện này, Tạ Chấp từ bỏ ý định đổi chủ đề, thuận theo lời cô bé nói: "Được rồi, vậy thì không thích."

Được sự hỗ trợ, trên mặt Hưu Hưu cuối cùng cũng nở nụ cười, buông tay Tạ Chấp ra: "Anh Tiểu Chấp, anh cũng không được thích ông nội!"

"Được." Tạ Chấp đồng ý không chút do dự.

Vốn dĩ cũng không phải là ông nội của cậu.

Hưu Hưu giơ nắm đấm nhỏ lên: "Tốt quá~"

Sau khi vui vẻ, cô bé lại mím môi, buồn bã: "Em nhớ mẹ."

Tạ Chấp nhớ tới lời cô Sở Lâm vừa nói: "Mẹ em sẽ về nhanh thôi."

Hưu Hưu cúi đầu đá đôi giày da xuống đất: "Hưu Hưu muốn đi tìm mẹ."

Cô bé như nghĩ tới điều gì, đôi mắt sáng lên: "Anh Tiểu Chấp, chúng ta đi tìm mẹ được không?"

Tạ Chấp hoàn toàn không hiểu ý của cô bé: "Cái gì?"

Hưu Hưu hưng phấn đi vòng quanh anh: "Hưu Hưu nhớ số điện thoại của mẹ rồi, chúng ta cùng nhau đi tìm mẹ nhé~"

"… Không được." Tạ Chấp đã đoán ra, nhanh chóng ngăn cản suy nghĩ nguy hiểm của cô bé: "Không thể ra ngoài một mình."

Hưu Hưu dừng lại, nhìn cậu tha thiết: "Anh Tiểu Chấp, chúng ta cùng đi nhé. Hưu Hưu sẽ không còn một mình nữa."

Sắc mặt Tạ Chấp tối sầm lại: "Anh cũng không thể dẫn em đi ra ngoài được."

Hưu Hưu dụi dụi mắt, vẻ mặt buồn tủi: "Nhưng Hưu Hưu nhớ mẹ."

Tạ Chấp nhìn cô bé sắp khóc trước mặt mình: "Có thể gọi cho mẹ được không?"

Biết Tạ Chấp vẫn là có ý không đồng ý, Hưu Hưu bĩu môi, đôi mắt đỏ hoe bắt đầu rưng rưng: "Hưu Hưu muốn mẹ ôm..."

Tạ Chấp không biết Hưu Hưu thật sự đang khóc hay chỉ đang trêu chọc mình, dù thế nào đi nữa, nhìn cái mũi và đôi mắt đỏ bừng của cô bé, cậu cũng cảm thấy khó chịu.

"… Trẻ con đi ra ngoài một mình rất nguy hiểm, có thể gặp người xấu." Cậu kiên trì thuyết phục.

Hưu Hưu khàn giọng nghẹn ngào nói: "Hưu Hưu không sợ người xấu."

Tạ Chấp nhấc cánh tay, do dự một lúc, vẫn ôm cô bé vào lòng: "Không có mẹ, anh Tiểu Chấp ôm được không?"

- ------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK