Nhìn thấy Tạ Chấp ở huyền quan, Tạ Tuấn Tài từ phòng vệ sinh đi ra lên tiếng hỏi.
Tạ Chấp nhẹ nhàng giơ tay che ống nghe, liếc nhìn sang bên cạnh, không nói gì.
Lúc này Tạ Tuấn Tài mới nhận ra anh đang nghe điện thoại, cười nói: "Cháu đang nói chuyện với cô Sở à? Cháu thật là, sao không gọi cô ấy đi cùng?"
Ánh mắt lạnh lùng của Tạ Chấp đã thu hồi từ lâu, vẻ nghiêm nghị trong mắt cũng dịu đi, anh nói với người ở đầu bên kia điện thoại: "Nếu định ra khỏi khách sạn thì đừng đi quá xa, anh sắp về rồi."
Nói xong, anh cúp điện thoại, quay đầu nhìn Tạ Tuấn Tài đang đợi ở một bên.
Tạ Tuấn Tài cười đi tới trước mặt anh, như thân thiết vỗ vỗ vai anh: "Sáng sớm cháu đã tới đây, bác và bác gái cũng không chuẩn bị được gì, chờ lát nữa cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm. Có một nhà hàng Trung Quốc gần đây rất ngon…"
Tạ Chấp đi thẳng tới chỗ ông ta: "Không cần, cháu đã đặt vé máy bay rồi."
Bàn tay giơ lên của Tạ Tuấn Tài lúng túng dừng lại giữa không trung, mỉm cười đi theo: "Sao vội thế? Đáng lẽ tối qua chúng ta phải họp mặt rồi, lần này cháu về lại Bắc Kinh rồi không biết đến khi nào chúng ta mới có thể gặp mặt."
Nói xong, ông ta ngưng lại, ánh mắt rơi vào trên mặt Tạ Chấp, nhưng một lúc sau, người trước mặt không nói tiếp, khiến ông ta có chút xấu hổ, nụ cười trên môi nhạt đi một chút.
Đúng lúc này, người phụ nữ mang đĩa trái cây đã cắt sẵn đến và mỉm cười phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng.
"Tiểu Chấp, lại đây ăn trái cây đi. Cháu ăn sáng chưa? Bác đi nấu cho cháu một bát hoành thánh nhé?"
Ánh mắt Tạ Chấp thờ ơ đảo qua đồ đạc trong phòng, nhẹ nhàng mở miệng: "Không cần."
Cửa phòng ngủ mở ra, một người con trai đầu tóc bù xù như chuồng gà bước ra, ngáp dài, bất mãn phàn nàn: "Mới sáng sớm mà đã ồn ào gì vậy?"
Vừa dứt lời, anh ta đã nhìn thấy Tạ Chấp đang ngồi trên ghế sofa trong phòng khách.
"Tạ Chấp?"
Anh ta kinh ngạc hét lên, giây tiếp theo, cổ anh ta xoay vòng vòng như bị một cơ chế nào đó đột nhiên ấn vào, sau khi nhìn chung quanh người đó một lúc, anh ta hỏi: "Cô Sở đâu?"
Nghe anh ta nhắc đến Hưu Hưu, Tạ Chấp ngước mắt nhìn sang, ánh mắt âm u.
Nhìn thấy Tạ Chấp im lặng không phản ứng, Tạ Kỳ Quân tức giận nói: "Hỏi mày đó."
Nụ cười trên mặt người phụ nữ cứng đờ, vội vàng bước tới hận không thể đánh con trai vài cái thật mạnh: "Sáng sớm sao lại nổi nóng như vậy? Nhìn bộ dạng bây giờ của con đi, vào phòng sửa soạn lại rồi đi ra."
Sau khi đẩy Tạ Kỳ Quân về phòng, người phụ nữ trở về chỗ cũ, mỉm cười xin lỗi với Tạ Chấp: "Cháu đừng để ý nhé Tiểu Chấp. Thằng Kỳ Quân mới tỉnh ngủ nên khó chịu."
Tạ Chấp nhếch môi không chút cảm xúc, không nói gì.
Người phụ nữ nhìn thấy nụ cười kỳ quái của anh có chút mỉa mai, cảm thấy lời giải thích của mình có chút gượng ép, nên qua loa đổi chủ đề: "Haha, ừm, sao cô Sở không đi cùng cháu?"
Tạ Chấp hỏi ngược lại: "Tại sao cô ấy lại phải đến cùng?"
Người phụ nữ có chút nghẹn họng, cười mỉa mai nói: "Bác thấy cô Sở khá bám cháu nên tưởng…"
Bà ta không nói tiếp nữa, có một số chuyện nếu bị lộ ra sẽ không tốt lắm.
Tạ Tuấn Tài ngồi trên chiếc ghế đơn bên cạnh Tạ Chấp, trông như một bề trên sẵn sàng trò chuyện: "Tiểu Chấp, dự định của cháu sau khi tốt nghiệp là gì?"
Tạ Chấp cụp mắt xuống, thờ ơ nói: "Cháu chưa có dự định gì."
Một tia nghi ngờ hiện lên trong mắt Tạ Tuấn Tài, sau đó ông ta mỉm cười nói: "Không vội, ở đâu cũng có người muốn cướp những nhân tài như cháu về làm việc. Chuyện công việc cứ từ từ suy nghĩ cũng được, dù sao thì đó cũng là một sự kiện lớn trong cuộc đời."
"Nhưng mà," Ông ta thay đổi lời nói, nói với giọng điệu khá chân thành: "Nhà họ Sở đã ủng hộ cháu nhiều năm như vậy. Bác vô cùng biết ơn họ. Tiểu Chấp, như người ta vẫn nói, nhận ơn một giọt trả ơn một dòng, nhà họ Sở không chỉ là một giọt ân tình với cháu, cháu có bao giờ nghĩ đến việc đến nhà họ Sở để giúp sếp Sở san sẻ nỗi lo lắng không?"
Tạ Chấp ngước mắt lên nhìn ông ta: "Bác có ý gì?"
Tạ Tuấn Tài mỉm cười xua tay, như thể mọi điều ông ta nói chỉ là một trò đùa: "Bác chỉ nghĩ rằng nếu cháu có thể đến nhà họ Sở, Tiểu Chấp thì đó sẽ là một chuyện đôi bên cùng có lợi. Tuy nhiên, bác chỉ là người ngoài, kế hoạch cụ thể vẫn là do chính cháu thôi Tiểu Chấp."
Tạ Kỳ Quân vừa thay quần áo đi ra ngoài, lúc đi ra ngoài tình cờ nghe được những lời này, nhướng mày ngồi ở mép tường cách Tạ Chấp không xa, ánh mắt có chút ngang ngược nhìn Tạ Chấp: "Chúc mừng nhé Tạ Chấp, mày sắp bay lên cành cao, trở thành phượng hoàng rồi."
Tạ Tuấn Tài liếc anh ta một cái: "Thằng này đang nói vớ vẩn cái gì thế hả?"
Có lẽ là vì sáng sớm đã quên mất tâm trí trên gối, Tạ Kỳ Quân không suy nghĩ tiếp tục nói: "Lẽ nào không đúng? Thằng ranh này thật may mắn, không những danh chính ngôn thuận được vào nhà họ Sở, mà còn lừa được cả cục vàng duy nhất của ông chủ, một bước lên trời trở thành phò mã, hoàng thân quốc thích, Tạ Chấp tài lắm đó."
Đôi mắt của Tạ Chấp tối sầm lại: "Anh nói cái gì?"
Nhìn thấy sắc mặt Tạ Chấp tối sầm, Tạ Tuấn Tài lập tức tức giận gầm lên: "Tạ Kỳ Quân, câm miệng đi! Nếu ở đây còn muốn tiếp tục ăn nói lung tung thì cút về phòng ngay!"
Tạ Kỳ Quân tựa hồ có chút sợ hãi vì Tạ Tuấn Tài tức giận, tuy rằng bị mắng vẫn có chút không phục, nhưng anh ta mím môi vẫn không dám nói gì.
Tạ Tuấn Tài cười áy náy nói với Tạ Chấp: "Tiểu Chấp, cháu đừng chấp nhặt thằng ranh này. Nó ăn nói ngang ngược, nhưng yếu đuối lắm, không có ác ý đâu. À đúng rồi, hôm qua cháu có chuyện muốn nói à? Có chuyện gì vậy?"
Sắc mặt âm u của Tạ Chấp không hề giảm bớt, thẳng thắn nói ra dự định tương lai của mình: "Bác luôn coi sóc căn nhà phía đông của nhà cháu, nhưng bây giờ cháu đã trưởng thành, không cần làm phiền bác lo lắng trông coi nữa."
Nghe anh nhắc đến ngôi nhà, vẻ mặt của một nhà ba người Tạ Tuấn Tài lập tức thay đổi, họ nhìn nhau, sau đó Tạ Tuấn Tài nói: "Việc này, Tiểu Chấp, là thế này. Căn nhà đó bác đã giao cho thuê rồi. Nhà mà, để đó cũng để trống không, còn không bằng cho thuê nó và tận dụng tối đa, phải không?"
Tạ Chấp không hề ngạc nhiên mà nói tiếp: "Ừm, đúng là nên tận dụng tối đa. Đúng lúc, bây giờ cháu cần căn nhà này, vì vậy phiền bác nói với người thuê là từ tháng sau căn nhà này sẽ không cho thuê nữa."
Người phụ nữ hốt hoảng nói: "Tiểu Chấp, người ta đã ký hợp đồng dài hạn, giữa chừng chúng ta làm sao lấy lại được nhà?"
Tạ Chấp lạnh lùng nhìn bà ta: "Việc này thì tùy bác giải quyết, dù sao cháu cũng chưa bao giờ đồng ý cho thuê nhà."
Sau khi biết mục đích đến của Tạ Chấp không tốt, sắc mặt của Tạ Tuấn Tài càng trở nên khó coi. Ông ta còn chưa hưởng được chút lợi lộc nào mà lông trên người còn bị rình lấy đi?
"Tiểu Chấp, cháu..."
Tạ Chấp ngắt lời ông ta: "Còn nữa, phiền bác cho cháu xem hợp đồng thuê nhà. Từ năm đầu thuê nhà đến nay, tổng tiền thuê nhà là bao nhiêu, cần phải tính toán rõ ràng."
Vợ chồng Tạ Tuấn Tài tái mặt, Tạ Kỳ Quân không nhịn được mà hét lên: "Tạ Chấp, mày bị điên à? Bây giờ mới nhớ đến tìm căn nhà à? Tao thấy mày cũng đâu có vẻ thiếu thốn."
Tạ Chấp nhàn nhạt liếc nhìn anh ta một cái: "Nói cho rõ ràng, đó là nhà của cha tôi."
Tạ Tuấn Tài bình tĩnh nói: "Tiểu Chấp, không phải là bác không muốn giao căn nhà đó cho cháu, chỉ là người đang thuê căn nhà này là một người bạn của bác, người ta đã thuê năm năm rồi, bác thật sự không thể nói người ta dọn đi được. Cháu xem như vậy có được không nhé, bác tiếp tục cho người ta thuê căn nhà này, từ nay trở đi mỗi tháng sẽ chuyển tiền thuê nhà cho cháu."
Người phụ nữ dường như đang ngầm phàn nàn về quyết định này, vừa định nói, Tạ Tuấn Tài liếc nhìn nên chỉ có thể kìm lại lời nói của mình.
Tạ Chấp cười mỉa mai: "Bác, bác cho rằng cháu mới ba tuổi sao?"
Sắc mặt của Tạ Tuấn Tài tối sầm lại trước những lời chế giễu của anh: "Tiểu Chấp, sao cháu lại nói với bác như vậy?"
Tạ Chấp chậm rãi lấy điện thoại di động ra, vừa nhẹ nhàng hỏi một câu như không liên quan: "Bác còn nhớ người tên Dư Minh không?"
Tạ Tuấn Tài sửng sốt, không ngờ từ miệng Tạ Chấp có thể nghe được tên người này.
Tạ Chấp tiếp tục: "Nửa năm trước, ông ta đã chuyển năm trăm nghìn tệ vào tài khoản của bác, mong muốn chuyển con trai ông ta từ nhà máy chi nhánh vùng núi chuyển về lại thị trấn."
Nghe Tạ Chấp chậm rãi nói, mặt Tạ Tuấn Tài tái nhợt, nhưng vẫn kiên trì nói: "Cháu, cháu đang nói lung tung gì vậy?"
Tạ Chấp đưa hình ảnh vừa mới bấm vào tới trước mắt ông ta: "Nói lung tung sao?"
Nhìn bản ghi chép chuyển khoản rõ ràng, cổ họng Tạ Tuấn Tài khô khốc, ánh mắt trở nên dữ tợn: "Sao cháu biết người này?"
"Chuyện này không quan trọng." Tạ Chấp lạnh lùng nhìn ông ta: "Bác chỉ cần biết, có lẽ ngày mai, những bức ảnh này sẽ được gửi đi làm bằng chứng cùng với thư báo cáo."
Tạ Tuấn Tài câm nín, nhưng người phụ nữ bên cạnh ông ta lại sợ đến mức suýt khóc: "Tạ Chấp, sao cháu có thể làm như vậy? Ông ấy là bác của cháu đó!"
"Ừ, ông ấy là bác của cháu, cháu luôn biết điều đó." Tạ Chấp khẽ cười với vẻ mỉa mai không hề thay đổi.
Tạ Kỳ Quân tức giận, bước tới, hung hăng nắm lấy cổ áo Tạ Chấp: "Tạ Chấp, mẹ kiếp hôm nay mày tới đây là muốn ăn đòn hả?"
Tạ Chấp dễ dàng vặn tay anh ta lại, cùng với tiếng kêu đau đớn của Tạ Kỳ Quân, anh quay đầu lại nhìn Tạ Tuấn Tài, giọng điệu vẫn bình tĩnh: "Xem ra bác không có ý định nói chuyện đàng hoàng nhỉ?"
Người phụ nữ đau lòng cứu đứa con trai đang tái mặt vì đau đớn của mình: "Tạ Chấp, cháu làm gì vậy? Nhanh buông Kỳ Quân ra!"
Mặt Tạ Tuấn Tài đen như đáy nồi, cau mày nói: "Không phải cháu chỉ muốn căn nhà thôi sao? Được, bác đưa cho cháu."
Tạ Chấp buông Tạ Kỳ Quân ra, nói: "Được."
*
"Còn cúp máy à?"
Hưu Hưu không thể tin được nhìn cuộc gọi đã cúp máy, sau khi phản ứng được hai giây, cô tức giận đi vòng quanh hai vòng.
Không thể chấp nhận được!
Anh không những giấu cô đến nhà bác một mình mà còn cúp điện thoại của cô!
Hưu Hưu ngồi ở mép giường, khoanh tay, hờn dỗi một mình.
Sau một thời gian dài, cơn tức giận đã tan biến, cô lại bắt đầu lo lắng.
Anh Tiểu Chấp bị chịu thiệt thì phải làm sao? Gia đình đó không phải là kiểu đèn cạn dầu.
Nghĩ tới đây, Hưu Hưu không thể ngồi yên, vội vàng bước ra ngoài.
Vừa đặt tay lên nắm cửa, cô chợt nhớ ra, cô thậm chí còn không biết gia đình bác Tạ Chấp ở đâu, làm sao cô có thể tìm được chứ?
"A, tức quá đi mất!" Hưu Hưu chán nản giậm chân, quay lại ngồi lên giường.
Cô cầm lấy điện thoại, ngón tay lướt qua số của Tạ Chấp.
Do dự hết lần này đến lần khác, nhưng cuối cùng cũng không nhấn.
Anh đi ra ngoài không nói một lời, thậm chí còn cúp điện thoại, rõ ràng là không muốn để mình liên lụy.
Mặc dù mình suy nghĩ cho anh rất nhiều nhưng anh vẫn bỏ rơi cô.
Vậy thì cô cần gì phải gọi cho anh nữa!
Hưu Hưu tức giận ném điện thoại đi, nhìn chằm chằm vào chiếc ghế Tạ Chấp ngồi tối hôm qua, vẻ bất mãn trên người sắp hóa thành khói đen cuồn cuộn bốc lên.
Sau một hồi đấu tranh tinh thần, Hưu Hưu lại liếc nhìn điện thoại, cuối cùng, cô càng lo lắng nhiều hơn và cô bấm số.
Điện thoại vừa có người nhận, giọng nói quen thuộc của Tạ Chấp nói: "Anh đang trên đường về, em muốn ăn gì để anh mua mang về."
Nghe thấy giọng điệu bình thường của anh, Hưu Hưu mím môi, nheo mắt rồi cúp điện thoại không nói một lời nào.