Quý Tư Vận nghe được lời lẩm bẩm của cô bé mà vui mừng gần chết, cô nhéo cái mũi nhỏ của Hưu Hưu và nói: "Con là cái đồ quỷ tự luyến."
Hưu Hưu càng xấu hổ hơn, cô bé trốn trong vòng tay của Quý Tư Vận, vùi mặt vào ngực cô, còn cường điệu nhấn mạnh: "Hưu Hưu xinh đẹp mà~"
Cơ thể nhỏ bé trong lòng cô ấm áp và mềm mại, trong mắt Quý Tư Vận tràn đầy niềm vui, cô nhẹ nhàng: "Ừ, con xinh đẹp. Con xinh đẹp nhất."
Cô thật may mắn khi có được một cô con gái đáng yêu như vậy.
Quý Tư Vận dẫn Hưu Hưu ra ngoài sau khi thay quần áo, ngay lập tức được người hướng dẫn đang đợi bên ngoài chào đón.
Họ đã quen với việc lịch sự và tâng bốc, nhưng sau khi nhìn thấy bánh bao nhỏ trước mặt, mọi lời nói khoe khoang của họ đều trở nên chân thành.
"Trời ơi, dễ thương quá!"
"Em bé mặc áo này trông thật dễ thương."
Thậm chí có người còn lấy điện thoại di động ra chụp ảnh: "Cô ơi, tôi có thể quay video con gái cô post lên Dyin* được không? Dễ thương quá."
[*] Dyin là phần mềm douyin của Trung Quốc, tương tự như tiktok.
Quý Tư Vận chưa kịp nói gì thì người bên cạnh cô đã từ chối.
"Xin lỗi, chúng tôi không nhận quay phim."
Người lên tiếng đương nhiên là Sở Hàn Lan, nhà họ Sở có địa vị không bình thường nên đặc biệt chú ý đến quyền riêng tư của con cái.
Quý Tư Vận đồng ý với Sở Hàn Lan về điểm này, cô sẽ không cho phép bất cứ ai chụp ảnh con gái mình và đăng lên mạng.
Người vừa nói có khí chất lạnh lùng, một loại cảm giác áp bức khó hiểu, vừa mở miệng, người chụp ảnh đã không thể tiếp tục, cười mỉa mai: "Ồ, tôi thành thật xin lỗi."
Lúc này Sở Hàn Lan mới nhìn kỹ dáng vẻ con gái mình, khi nhìn thấy bộ đồ khủng long nhỏ, trong mắt anh hiện lên nụ cười khó giấu, dường như đang nói đùa: "Con là khủng long nhỏ à?"
Hưu Hưu xua bàn tay nhỏ mũm mĩm: "Không, Hưu Hưu là bé rồng~"
Nói xong, cô bé quay một vòng, lắc lắc mông và vẫy đuôi sau lưng.
Sở Hàn Lan cười lớn và vô thức liếc nhìn Quý Tư Vận, nhưng không cần suy nghĩ, Quý Tư Vận cũng ngước mắt lên vào lúc này, ánh mắt họ chạm nhau.
Trong lòng Sở Hàn Lan khẽ rung động, ngay khi anh đang định nói cái gì thì nhìn thấy Quý Tư Vận đã thu hồi ánh mắt.
Anh im lặng thở dài, có chút thất vọng.
Quý Tư Vận nắm tay Hưu Hưu và tiếp tục dạo quanh cửa hàng, mua một số quần áo có thể mặc hàng ngày.
Cuối cùng khi Sở Hàn Lan lên xe cùng Hưu Hưu, túi hàng gần như lấp đầy ghế sau xe.
Hôm nay Hưu Hưu rất vui vì cùng cha mẹ đi mua sắm, về đến nhà vẫn nở nụ cười.
Cô bé đang cầm chiếc bánh kem mẹ mua trước khi đi, dự định chia cho anh Tiểu Chấp và anh Tiểu Yến.
Tạ Chấp vừa mở cửa đi ra ngoài.
"Anh Tiểu Chấp ~" Hưu Hưu ôm túi đuổi theo.
Tạ Chấp đã quen với việc Hưu Hưu vừa nhìn thấy mình liền chạy tới, thấy cô bé hí hửng đi tới, cậu dừng động tác, đứng chờ ở chỗ cũ.
Hưu Hưu chạy đến gần nhưng lại vấp ngã khi còn cách một bước.
Ngay lúc cô bé sắp giơ cao tay ngã nhào xuống, Tạ Chấp nhanh tay lẹ mắt đã đỡ được.
Cô nhóc này trông không sợ hãi tẹo nào, còn cười nói vui vẻ giống như cảm thấy chơi như vậy rất khoái.
Tạ Chấp mím môi, ôm cô bé vững vàng, giọng nói trầm như cũ: "Đứng yên."
"Vâng, vâng," Hưu Hưu gật đầu: "Em đứng yên đây~"
Vừa nói, cô bé vừa giơ chiếc túi trong tay lên, giọng có chút khoe khoang: "Đây là chiếc bánh kem mẹ mua cho em~"
Tạ Chấp nhìn thoáng qua rồi nói: "Ừm."
Hưu Hưu cúi đầu mở túi, chọn một cái đưa ra: "Anh ăn đi~"
Tạ Chấp không muốn lấy gì của con nít: "Em tự ăn đi."
Nụ cười trên mặt Hưu Hưu nhạt đi một chút, không hiểu sao có người có thể từ chối món ăn ngon như vậy: "Ngon lắm đó."
Thấy cô bé háo hức nhìn mình, cho dù Tạ Chấp muốn tiếp tục từ chối cũng không thể nói ra được, không thể từ chối lòng tốt được, chỉ đành nhận lấy chiếc bánh và nói: "Cảm ơn."
Hưu Hưu cầm chiếc của mình lên, cắn một miếng, dính một ít kem lên chóp mũi, nụ cười càng đáng yêu hơn: "Ngọt quá."
Tạ Chấp do dự một chút, sau đó đưa tay lau kem trên chóp mũi cô bé.
Cùng lúc này, Sở Yến đi ra, trên tay cầm một mô hình chiếc máy bay, nhìn thấy chiếc bánh kem trên tay bọn họ, cậu ta sửng sốt một chút, sau đó chú ý đến túi đựng đồ trên tay Hưu Hưu, lập tức hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mỗi người đều có một chiếc bánh ngọt, nhưng cậu ta thì không, điều này khiến cậu ta có chút không vui.
"Tôi đã từng ăn cái bánh này rồi, không ngon chút nào." Sở Yến liếc nhìn Tạ Chấp và Hưu Hưu, sau đó làm bộ không quan tâm đi ngang qua bọn họ.
Hưu Hưu vừa mới cắn một miếng bánh, nghe được lời nói của Sở Yến thì sững sờ.
Anh Tiểu Yến, anh ấy không thích chiếc bánh này sao? Vậy có nên đưa chiếc bánh còn lại cho anh Tiểu Yến không?
Hưu Hưu cầm lấy túi bánh trong tay, cảm thấy có chút bối rối.
Tạ Chấp liếc nhìn Sở Yến đang hờn dỗi, bình tĩnh nói: "Nếu Sở Yến không thích thì phần còn lại đưa cho anh."
Sở Yến dừng một chút, quay đầu lại, ánh mắt rơi vào chiếc túi trong tay Hưu Hưu.
Đó có phải là... dành cho cậu ta không?
Hưu Hưu thật hạnh phúc, đó là niềm vui của sự thành công và sự an tâm.
"Được ạ, cái bánh này đưa cho anh Tiểu Chấp ~"
Hưu Hưu vừa giơ tay định đưa túi thì chiếc bánh đã bị giật đi.
Sở Yến giật mạnh chiếc túi trong tay, ánh mắt có chút không thoải mái, nhưng trên mặt lại nghiêm túc nói: "Khoan, nến đã cho tao thì không thể đưa cho người khác được."
Hưu Hưu có chút bối rối: "Nhưng anh Tiểu Yến, không phải anh không thích sao?"
"Ai nói tao không thích!" Sở Yến cố giữ tự trọng, dường như đã hoàn toàn quên mất lời nói nửa phút trước của mình.
Hệ thống nhịn không được nữa: [Hưu Hưu, mặc kệ cậu ta, đây đúng là kiểu ngạo kiều đáng ghét]
Đáng tiếc, hệ thống đã đánh giá quá cao vốn từ vựng dự trữ của Hưu Hưu, Hưu Hưu có vẻ bối rối, "Ngạo kiều là gì?"
[…]
[Chính là kiểu ngang ngược, nói không muốn nhưng thực chất là muốn. Cậu ta nói không thích nhưng lại rất thích. Cháu hiểu chưa?]
Ồ~
Hưu Hưu chợt nhận ra điều đó và nhìn Sở Yến một cách kỳ lạ.
Hóa ra anh Tiểu Yến là như thế này.
*
Ăn tối xong, Hưu Hưu xem TV một lúc thì được dì Vương đưa về phòng.
Hưu Hưu đang si mê TV, lắc đầu không chịu, trên mặt đầy lưu luyến.
Dì Vương nói: "Hưu Hưu không xem được TV nữa, chúng ta phải cho A Bát ăn."
Nhớ đến thú cưng nhỏ của mình, Hưu Hưu thu hồi luyến tiếc về cái TV.
Sau khi cho A Bát ăn xong, Hưu Hưu chợt nhớ ra anh Tiểu Chấp vẫn chưa nhìn thấy thú cưng của mình nên bế A Bát từ trong hộp nước lên, ôm chạy đến phòng Tạ Chấp.
Vừa ra ngoài đã gặp Sở Yến đang lái một chiếc ô tô đồ chơi về phía cô bé.
Có lẽ nghĩ đến Hưu Hưu vừa mới cho mình một cái bánh, Sở Yến khó có thể bình tĩnh, hỏi: "Mày đi đâu đấy?"
"Đi tìm anh Tiểu Chấp ~" Hưu Hưu chỉ về phía khác rồi nói.
Sở Yến cau mày, không hiểu vì sao con bé này luôn thích chạy theo Tạ Chấp, rõ ràng cậu ta mới là anh ruột cơ mà.
Cậu ta có chút không vui, nhưng vẫn chưa thể hiểu được cảm giác này.
"Mày không được đi!" Sở Yến lớn tiếng ngăn cản.
Hưu Hưu dừng bước, vẻ mặt đầy khó hiểu: "Tại sao ạ?"
Tại sao? Sở Yến cũng không biết tại sao, cau mày suy nghĩ, sau đó giãn ra, cuối cùng nghĩ tới điều gì đó, vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh nói: "Mày có muốn ngồi ô tô không? Tao cho mày ngồi ở ghế phụ."
Đôi mắt Hưu Hưu sáng lên, chiếc xe màu đỏ đẹp quá, cô bé vẫn luôn tò mò: "Muốn!"
Nhìn thấy cô bé có hứng thú như vậy, Sở Yến có chút đắc ý, ưỡn ngực: "Lên đi."
Hưu Hưu cẩn thận leo lên, ngồi cạnh Sở Yến.
Sở Yến hớn hở, giơ tay lên: "Đi thôi, Lôi Đình!"
Hai đứa trẻ lái xe vào thang máy rồi đi xuống tầng dưới.
Sở Yến nói: "Đi, tao đưa mày ra ngoài hóng gió." Sau đó cậu ta lái xe một mạch ra ngoài biệt thự.
Lúc này mặt trời đã lặn, dọc đường có gió mát thổi qua, Sở Yến nâng cằm hỏi: "Sao nào? Có thoải mái không?"
Hưu Hưu nheo mắt, gật đầu: "Ừm!"
Sở Yến vô cùng hài lòng, thầm nghĩ, bây giờ trong lòng con nhóc này, cậu ta quan trọng hơn Tạ Chấp.
"Wow, con chó lớn kìa!"
Giọng nói hưng phấn cắt đứt ảo tưởng của Sở Yến, cậu ta nhìn kỹ hơn thì thấy trước mặt quả thực có một con chó lớn cao bằng nửa người.
Toàn thân con chó trắng muốt, mắt sáng, đuôi vẫy mạnh, nhìn hai đứa trẻ rồi chờ cơ hội tấn công.
Sở Yến nuốt nước bọt, tim bắt đầu đập nhanh không kiểm soát được.
Ngay khi con chó tiến lên một bước, có thứ gì đó lóe lên trong đầu, hét lên rồi luống cuống tay chân lái xe phóng đi.
Ngay khi chiếc xe nhỏ màu đỏ di chuyển, con chó cũng phấn khích đuổi theo phía sau.
Càng ngày càng gần, càng ngày càng gần.
Sở Yến sợ hãi đến mức hét lên, đánh thức vô số con chim bay ra từ lùm cây gần đó.
Trên đầu Hưu Hưu hiện lên một dấu chấm hỏi, không biết vì sao anh Tiểu Yến lại sợ hãi như vậy, con chó lớn rất thích bọn họ mà.
Một giây tiếp theo, chiếc xe đột nhiên dừng lại, dù Sở Yến có giẫm mạnh thế nào thì nó vẫn đứng yên.
Sở Yến run rẩy quay người lại, con chó đã ở gần trong gang tấc.
Lưỡi của nó thè ra khỏi miệng, có thể thấy rõ những chiếc răng nanh.
Sở Yến sợ tới mức răng run run: "Sở, Sở Hưu Hưu, chút nữa mày, mày chạy nhanh đi, tao, tao sẽ chặn con chó này..."
Nhìn vẻ mặt sợ hãi của Sở Yến, Hưu Hưu dâng lên cảm giác muốn bảo vệ.
Cô bé phồng má, vỗ ngực: "Anh Tiểu Yến, đừng sợ, em sẽ bảo vệ anh!"
Sở Yến ngơ ngác: "Cái gì?"
Người trả lời cậu ta chính là Hưu Hưu đột nhiên giao con rùa lại.
Sở Yến cúi đầu, bắt gặp đôi mắt to bằng hạt đậu xanh của con rùa, cậu ta sợ đến mức suýt ném đồ trong tay.
Nỗi sợ hãi vẫn chưa kết thúc, khi ngẩng đầu lên đã thấy Hưu Hưu đã trèo ra khỏi xe, đôi chân ngắn ngủn vui vẻ đi về phía con chó.
Dáng người của cô bé có chút xíu như vậy, nhưng vào lúc này lại khiến Sở Yến nhớ tới một siêu anh hùng đã hy sinh anh dũng, hình tượng cực kỳ cao lớn.
Trong chốc lát, tâm trạng phức tạp, sợ hãi xen lẫn nhiều cảm xúc, Sở Yến khóc thét lên: "Sở Hưu Hưu không được chết!"
Nghe thấy tiếng hét của Sở Yến, Hưu Hưu dừng lại và tỏ ra bối rối.
Anh Tiểu Yến đang nói cái gì vậy?
Con chó bước đến gần, vui vẻ dụi vào người cô bé, bị nhột đến mức không biết trốn vào đâu: "Ôi, nhột quá ~"
Miệng Sở Yến há hốc, nước mắt vẫn còn đọng trên má, cậu ta ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt.
"Gabby, lại đây!"
Một người đàn ông trưởng thành mặc áo thun quần đùi tiến lại gần và gọi tên con chó samoyed*.
[*] Chó samoyed:
Con chó chạy một vòng rồi quay lại chỗ người đàn ông.
Người đàn ông đeo dây xích cho con chó và nhìn Hưu Hưu: "Bạn nhỏ, chú xin lỗi, Gabby đã tuột khỏi dây xích. Nó không làm cháu sợ chứ."
Hưu Hưu lắc đầu, chỉ vào phía sau Sở Yến: "Nó dọa anh Tiểu Yến rồi."
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn Sở Yến, sững sờ trong chốc lát, trong mắt hiện lên sự kinh ngạc.
Anh ta bước về phía trước, nhìn Sở Yến còn chưa thoát khỏi sợ hãi, hỏi: "Cháu tên là Sở Yến đúng không?"
Sở Yến ngơ ngác gật đầu, cậu ta không biết người này.
Người đàn ông chăm chú nhìn khuôn mặt của cậu ta, như thể không muốn bỏ sót thứ gì, khẽ cười: "Cũng nhát gan như vậy."
- ------------------