Đổng San San vẫn giữ nguyên tư thế khi kết thúc, cô trần trụi thở hổn hển, bụng nhỏ lõm xuống, khi thở ra lồng ngực nâng xương sườn lên, rốn cũng lồi lên, ngực nhô cao, ngọn núi lúc ẩn lúc hiện.
Dịch màu trắng đục rơi rải rác trên cơ thể tuyệt đẹp này.
Trên phần bụng và rốn, núi non và khe rãnh, tất cả đều để lại dấu vết của Tưởng Trang Hà.
Anh ngồi bên ghế sofa, cúi xuống nhặt tấm chăn trên sàn lên từ từ lau sạch những vết tích này, sau đó tùy tiện ném tấm chăn xuống đất.
Bản thân anh cũng trần truồng, chỉ cần hơi dùng sức là cơ bắp sẽ săn chắc, khiến người ta cảm thấy rất an toàn. Nhưng anh quá bình tĩnh, cứ thế để lộ bộ ngực trần đi qua đi lại mà không hề ngượng ngùng.
Sau khi tỉnh táo hơn, Đổng San San quay mặt sang một bên, không nhìn anh nữa.
Tưởng Trang Hà cúi xuống, lật mặt cô lại, áp vào đầu cô nói với cô: “Làm nhiều lần rồi mà vẫn còn xấu hổ à.”
Đổng San San mím môi không nói gì.
Bàn tay to lớn của anh luồn qua lưng và khoeo chân cô, bế cô lên, vững vàng quay trở về phòng.
Buổi tối nghỉ ngơi bình thường, không còn vật lộn nữa, ngày hôm sau cũng dậy khá sớm. Lúc Đổng San San rời khỏi chăn, Tưởng Trang Hà lại bị đánh thức, nhưng anh chỉ nheo mắt nhìn cô một cái rồi lại vô cảm ngủ tiếp.
Hoa chuông gió tràn đầy sức sống, thân và lá hút no nước, dấu hiệu cho thấy nó sẽ sống ít nhất đến hết kỳ nghỉ lễ Quốc khánh.
Hôm qua cô đã chuyển hết những bông hoa mình thích vào nhà kính, những ngày còn lại cô sẽ thay đất và chậu cho chúng, sau đó lần lượt bón phân và tưới nước, như vậy cô mới yên tâm đi học.
Nhưng khi gần sát đến ngày mồng 7, cô vẫn có chút lo lắng, trước khi ra khỏi nhà còn nhờ vả Triệu Tùng: “Quản gia Triệu, trong lúc tôi đi vắng, nếu chú rảnh thì nhờ người tưới nước giúp tôi nhé.”
Triệu Tùng đồng ý.
Tưởng Trang Hà đợi cô trong xe, hạ cửa sổ xuống, một tay thò ra ngoài gõ cửa xe, trầm giọng gọi cô: “San San!”
Cô quay lại, đáp lại một tiếng “vâng” trong trẻo.
“Đừng lề mề nữa.” Anh thúc giục.
Cô vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện với Triệu Tùng, đeo túi xách chạy ba bước về phía anh, miệng lẩm bẩm: “Đến đây.”
Tưởng Trang Hà đưa cô đến ga tàu cao tốc, trên đường còn hỏi cô: “Biết ăn cơm thế nào chưa?”
Trước mặt anh, cô do dự gật đầu: “Biết ạ.”
Anh nhìn cô hỏi: “Ăn thế nào?”
Ánh mắt cô lại bắt đầu lảng tránh, nghĩ một lúc rồi nói: “Ăn bằng tiền.”
Tưởng Trang Hà lại hỏi: “Tiền nào?”
Tiền mình kiếm được, cô thầm nghĩ trong lòng như vậy, nhưng ngoài mặt lại tỏ ra khéo léo: “Anh Tưởng, em không thể đòi tiền của anh nữa.”
Ánh mắt Tưởng Trang Hà lạnh lùng, đưa cho cô một lựa chọn khác: “Hay là anh sắp xếp riêng một người đưa cơm cho em hàng ngày nhé?”
Đổng San San lập tức lắc đầu.
Tuyệt đối đừng!
Tưởng Trang Hà cau mày ném thẻ ATM cho cô: “Đã mang món nợ lớn tám trăm triệu rồi, còn quan tâm đến mấy nghìn tệ này làm gì?”
Trẻ con lắm lời.
Đổng Sơn Sơn nhận lấy thẻ, bẻ cong một góc, không thể phản bác.
—
Tưởng Trang Hà đưa cô đến nhà ga giống như lần đầu tiên, vẫn không xuống xe.
Nhà ga rất đông đúc, cũng có rất nhiều sinh viên giống như cô đi lại. Đều là phụ huynh đưa con đến nơi, sau đó lấy hành lý từ cốp xe ra, đứng bên xe thì thầm nói gì đó.
Ánh mắt cô dừng lại ở hình ảnh bình dị như vậy trong chốc lát rồi dời đi, kéo dây đeo túi xách trước ngực, cúi người sang một bên, nhìn người trong cửa sổ xe, trầm giọng nói: “Anh Tưởng, em đi nhé.”
Tưởng Trang Hà sửng sốt, ngước mắt lên nhìn chằm chằm vào cô vài giây.
Đổng San San chớp mắt, vừa định đứng thẳng người thì anh đã thò tay ra khỏi xe. Bàn tay to ấm áp khô ráo vuốt ve trên mặt cô, anh nói: “Lúc về phải tăng thêm vài cân thịt đấy.”
Đổng San San cong mày cười, nhẹ nhàng “vâng” một tiếng.
Anh rút tay lại, dựa vào cửa sổ xe, lại ôn hòa nói: “Em vào đi, trên đường nhớ cẩn thận, có chuyện gì thì cứ gọi về cho anh.”
Cô cũng ngoan ngoãn đồng ý.
——
Vào thu, thời tiết chuyển lạnh, đợi đến khi hương hoa quế tan hết, Đổng San San vẫn đang lo lắng tìm kiếm mục tiêu đầu tư phù hợp.
Mỗi tối cô đều xem tin tức tài chính đúng giờ, nhưng vẫn không phân tích được công ty nào mình có thể tiếp cận, thật sự rất đáng lo.
Tới trận chung kết bóng rổ của học viện Thương mại và học viện Y khoa, bạn cùng phòng gần như lôi cô ra ngoài.
“Cậu đừng có lúc nào cũng ở trong ký túc xá được không? Khuôn mặt xinh đẹp như vậy nên ra ngoài tắm nắng nhiều hơn chứ.”
Đổng San San vừa định từ chối thì Trương Bồng đã ngăn cô lại, bày ra tư thế nói: “Không phải cậu đang quyết tâm muốn tăng cân sao? Khoa học đã chứng minh rằng tắm nắng có thể kích thích sự thèm ăn của con người, giúp tăng lượng thức ăn của cậu.”
Cô há hốc mồm, còn chưa kịp nói gì, Trương Bồng lại tiếp tục nói: “Tớ không biết tại sao cậu cứ hay cau mày khổ sở như thế? Nhưng khoa học cũng chứng minh rằng tắm nắng có thể làm trẻ hóa tinh thần của con người, ổn định nhiệt độ cơ thể và tăng cường sức sống.”
Cô ấy nghiêm túc nói: “Cục cưng à! Hãy cho tớ một cơ hội, để tớ có thể đưa cậu ra ngoài nhé!”
Nhìn cô bạn nói chuyện sống động và hùng nồn như một nhà viết kịch, Đổng San San mỉm cười bất lực, cô liếc ra ngoài, cởi áo khoác, nghiêm túc nói: “Được thôi, vậy để tớ cùng cậu đi chứng minh khoa học.”
Trương Bồng lập tức chắp tay cảm ơn: “Cảm ơn San San.”
Đổng San San kéo một tay cô ấy, ưỡn ngực thẳng lưng đi ra khỏi ký túc xá trước.
—
Nhà thi đấu bóng rổ rất náo nhiệt, khán đài gần như chật kín người, tiếng người ồn ào xôn xao.
Ánh nắng chiều từ cửa sổ sau hàng ghế cuối cùng của nhà thi đấu chiếu xiên vào trong, trải dài trên những chiếc ghế màu đỏ xanh, làm sáng bừng cả nhà thi đấu.
Đổng San San và Trương Bồng chen chúc nhau ở góc khuất, trên tay cầm quả bóng hoa màu sắc do khoa thể dục phát.
Các vận động viên đang uống nước trò chuyện trong đội hình của mình, không khí rất thoải mái.
Trương Bồng chỉ vào một chàng trai mặc áo thi đấu số bảy, thì thầm vào tai cô giới thiệu: “Số bảy kia là hậu vệ của đội, là người nổi tiếng nhất của học viện Thương mại, là Bking* của các cô gái hâm mộ——”
(*Bking theo nghĩa đen có nghĩa là ‘bức vương’: dùng để chỉ một người rất biết cách ra vẻ, từ này mang ý nghĩa khen hoặc chê, thường thấy trong giới hâm mộ.)
Đổng San San lùi lại một chút, xoa xoa tai, hét lại với cô ấy: “Vậy cậu cũng là người hâm mộ của anh ấy sao——”
Trương Bồng cười lớn: “Đúng vậy!”
……
Sau khi trận đấu bắt đầu, không lâu sau Đổng San San đã biết tên của số bảy: Thẩm Hồng Trạch.
Là đàn anh hơn cô hai khóa, sinh viên chuyên ngành kinh tế.
Cả sân đều hô tên anh ta, độ nổi tiếng cao đến mức khó tin.
Trương Bồng nói với cô: “Môn thể thao mà Thẩm Hồng Trạch chơi giỏi nhất là bóng rổ, môn tệ nhất là đua xe.”
Đổng San San nghe như một trò vui, “Ồ” một tiếng.
Trương Bồng thầm lẩm bẩm: “Tiền tiêu vặt hàng năm của anh ấy đều dùng để chế tạo xe đua, càng tệ thì càng thích chơi.”
Đổng San San thắc mắc: “Sao cậu biết những chuyện này?”
Ngay cả tiền tiêu vặt của người ta dùng để làm gì cũng biết.
Trương Bồng ngẩng cao cằm, tiết lộ đáp án: “Anh ấy là anh họ của tớ!”
——
Từ miệng của Trương Bồng, Đổng San San ‘bị ép’ phải biết thêm về mối quan hệ không thể giải thích được giữa Thẩm Hồng Trạch và xe đua, cũng như mức độ đam mê của anh ta đối với xe đua.
Từ nhỏ anh ta đã thích các loại mô hình xe đua, chưa thành niên đã lén đến trường đua, bị dượng của cô ấy lôi về đánh cho một trận, đến khi trưởng thành mới yên phận.
Về sau thì không thể kiểm soát được nữa, anh ta bắt đầu tham gia đủ loại cuộc thi chính quy và không chính quy.
Đua xe rất tốn kém, tiền tiêu vặt tháng này của Thẩm Hồng Trạch đã hết sạch.
Bây giờ nghèo rớt mồng tơi.
Nhưng dù là vậy thì anh ta vẫn nghĩ đến việc tiếp tục đua xe, cuộc thi Q1 năm nay anh ta càng không muốn bỏ lỡ, đang gom tiền.
“Anh trai tớ nói, nếu ai cho anh ấy vay tiền, đến mùng Một tết anh ấy sẽ trả lãi suất hai mươi phần trăm!”
Đổng San San há hốc mồm, quay sang nhìn Trương Bồng, cảm thán: “Anh trai cậu chắc là giàu lắm nhỉ?”
Cô nuốt nước bọt, cố gắng che giấu ánh mắt háo hức của mình, kéo nhẹ tay áo của người chị em tốt, cẩn thận hỏi: “Vậy theo cậu, với thực lực của anh trai cậu thì anh ấy có thực sự trả được không?”