Bọn họ có ý định tổ chức cuộc họp phụ huynh để bàn bạc và phối hợp, không chỉ giám sát chặng nước rút cuối cùng của con em mà còn hy vọng có thể chăm sóc sức khỏe tâm lý của các em, mặc dù áp lực thi cử rất lớn nhưng vẫn phải quan tâm đến sức khỏe tâm lý.
Đổng San San đã nhận được giấy báo nhập học của trường đại học A, loại lễ tuyên thệ này có tham gia hay không cũng không sao.
Nếu cô đồng ý, thậm chí có thể không cần đến trường mà nghỉ luôn cũng được.
Nhưng nhà họ Tưởng không phải là nơi cô thích, vì vậy cô chọn ở lại trường, giúp các bạn giải bài tập.
Cô giáo Thái Mẫn rất vui mừng, muốn bầu cô làm người dẫn đầu trong buổi lễ tuyên thệ, đại diện học sinh dẫn dắt mọi người hô vang khẩu hiệu và đấu tranh để giành được thành công. Điều này đòi hỏi tinh thần cao độ và quyết tâm cao độ để bước vào kỳ thi.
Thái Mẫn cảm thấy đây là một vinh dự đáng tự hào, vì vậy tiện thể cũng mời luôn người giám hộ hiện tại của Đổng San San.
Điện thoại được bắt máy, là giọng nói của một người đàn ông trung niên vô cùng điềm đạm, khách sáo xa cách: “Xin chào.”
Thái Mẫn nói rõ thân phận, sau đó hỏi có phải là nhà của Đổng San San không.
Triệu Tùng khựng lại, liếc nhìn ra ngoài cửa, thấy Tưởng Trang Hà đang say sưa uống rượu trò chuyện với mọi người, hỏi: “Xin hỏi cô có chuyện gì không?”
Người thân của Đổng San San có vẻ không mấy thân thiện, Thái Mẫn thầm nghĩ vậy, nhưng vẫn nói rõ mục đích gọi đến.
Triệu Tùng nghe xong không có phản ứng gì, ông ấy đã nghe quá nhiều cuộc điện thoại với đủ mọi mục đích, cách trả lời đều theo một khuôn mẫu, không lạnh nhạt cũng không nhiệt tình: “Được, tôi sẽ chuyển lời đến ngài ấy.”
Thái Mẫn sửng sốt, sự nhiệt tình trò chuyện cũng giảm đi một nửa, đơn giản đáp lại một tiếng rồi không làm phiền thêm nữa. Cô ấy thầm cảm thán, quả nhiên lạc đà gầy vẫn lớn hơn ngựa, nhà họ Đổng phá sản rồi nhưng vẫn có người thân giàu có hơn giúp đỡ Đổng San San, nhưng quy củ cũng thật nhàm chán, gọi điện thoại còn chưa chắc đã được chủ nhà đích thân nghe máy.
Tranh thủ lúc Tưởng Trang Hà đang rảnh rỗi, Triệu Tùng tiến lại thì thầm vào tai anh, anh gật đầu tỏ ý đã biết.
Những người bạn thân có mối quan hệ không bình thường với anh thấy vậy thì hỏi thẳng: “Có chuyện gì vậy?”
Tưởng Trang Hà cũng không né tránh: “Chuyện ở trường của San San.”
“Ồ…” Có người kéo dài giọng, “Nói mới nhớ, tôi thường đến nhà anh mà hình như chỉ mới gặp cô ấy vài lần.”
Tưởng Trang Hà nhìn biểu cảm của anh ta, biết anh ta đang trêu chọc mình cố tình giấu người đi. Anh giải thích: “Cô ấy nhát gan, không thích gặp người lạ.” Nói chính xác hơn là không thích tiếp xúc với những ông chú có khoảng cách thế hệ như họ.
Đôi mắt đào hoa của Viên Kỳ nhướng lên: “Chúng tôi có đáng sợ đến vậy không?”
Là khách quen của chốn ăn chơi, chỉ cần gặp người nào đó khiến anh ta thấy hứng thú là trong vòng mười phút có thể trò chuyện tình tứ với nhau, tối hôm đó còn có thể lăn giường.
Chỉ cần anh ta liếc nhìn Đổng San San, khí chất “lãng tử” đó cũng đủ khiến cô sợ đến mức khóa chặt cửa không dám ra ngoài.
Nếu nghĩ theo hướng khác, biết đâu cô còn tưởng là Tưởng Trang Hà nổi hứng muốn tặng cô cho bạn mình chơi đùa.
Anh cười cười, vẫn nhắc nhở một câu: “Cô ấy không chịu được sự sợ hãi, cậu đừng gây rắc rối cho tôi.”
Viên Kỳ trấn an anh: “Tôi không đến mức làm bậy ở nhà anh đâu.” Huống hồ anh ta đã có tuổi, cũng không muốn cưỡng ép người khác.
Anh ta đang có tâm trạng tốt, lập tức chuyển sang đề tài khác.
———
Lễ tuyên thệ, Tưởng Trang Hà đích thân đến tham dự.
Không phải với tư cách là người giám hộ tạm thời của Đổng San San, mà là với tư cách người tài trợ học bổng được mời đến để xem phong thái và tinh thần của học sinh.
Thân phận người giám hộ quá thiêng liêng, không phù hợp với bọn họ. Anh mang thân phận này xuất hiện ở đó chỉ khiến những người tuyên thệ trên bục nắm chặt tay giơ lên ngang thái dương rồi rụt rè lùi lại, làm sao còn có khí thế dẫn dắt toàn thể học sinh lớp 12 trên sân vận động hô vang khẩu hiệu hào hùng.
Anh chỉ đứng từ xa, nhìn những đứa trẻ dưới ánh mặt trời sôi sục nhiệt huyết, đó đều là những đứa trẻ tỏa sáng.
Và anh đã vô tình mang đi đứa trẻ sáng nhất trong số đó.
Hiệu trưởng thấy anh nhìn chăm chú bèn hỏi anh có muốn đến gần xem không.
Anh lắc đầu: “Đi dạo chỗ khác đi.”
Anh quay người đi trước.
Đúng lúc đó, Đổng San San đứng trên bục vừa hô xong, ngẩng đầu lên thì vừa vặn nhìn thấy bóng lưng của anh.
Bàn tay đặt bên hông khẽ nắm chặt lại.
Đêm đó, lực của anh trên giường mạnh hơn bình thường, đến mức cổ tử cung của cô cũng tê dại.
Hai tay cô bị anh kìm kẹp ở sau lưng run rẩy không thôi, mặc cho anh xâm phạm, chỉ kêu lên một tiếng yếu ớt: “Anh Tưởng…”
Tưởng Trang Hà đáp lại một tiếng, chốc lát sau lại rút ra rồi lật người cô lại, để cô đối mặt với anh trong tư thế hai chân dang rộng.
Động hoa ướt át hoàn toàn lộ ra ngoài, hết mở ra rồi khép lại, nước xuân lặng lẽ chảy ra ngoài. Anh quá hiểu vì sao ở đây lại chảy nhiều nước, nhiều đến mức khiến người ta thèm thuồng, thứ treo giữa hai chân càng cứng rắn và dữ tợn hơn.
Anh hôn lên chân cô, thúc vào động hoa nhỏ nhắn hồng hào, đè chặt cô xuống rồi lại hung hăng xâm nhập.
Cô bị lấp đầy đến mức kêu rên, vách thịt điên cuồng nuốt chửng và hút chặt anh, khơi dậy sự bạo ngược ẩn sâu trong anh. Tưởng Trang Hà chăm chú nhìn đôi môi hơi mở hé và chiếc cằm nhếch lên của cô, sườn cổ thiên nga trắng nõn mỏng manh ngẩng cao, đưa đến bên miệng anh.
Anh cắn từng miếng một, in hằn những vết đỏ thẫm.
Cô kêu loạn lên, dùng giọng điệu vừa mềm mại vừa nũng nịu nức nở.
Cô cứ gọi mãi gọi mãi, gọi đến khản cả giọng, chảy hết cả nước miếng thì anh mới tha cho cô.
Sau đó, như thể vừa trải qua một trận chiến lớn, cô nằm rạp mệt mỏi, người giang rộng trên giừng, thở hổn hển, tóc mai ướt đẫm mồ hôi, toàn thân trần truồng cũng chẳng màng.
Không còn e thẹn như lần đầu, cô ngước mắt nhìn anh, ánh mắt chuyển động quyến rũ.
Anh nhẹ nhàng chải lại mái tóc đen mượt của cô, ngồi bên cạnh cô, cúi đầu mỉm cười hỏi: “Mệt không?”
Cô khẽ bò dậy, quỳ gối nhào tới ôm chầm lấy anh, nằm trên vai anh…
Anh đưa tay đón lấy, ôm cô vào lòng, âu yếm một lúc rồi mới đưa cô đi tắm rửa sạch sẽ, ngủ trong chăn ấm…