Đến nhà thì đã gần mười giờ, nhưng không thấy bóng dáng Tưởng Trang Hà đâu. Anh vẫn chưa về, chỉ có quản gia Triệu Tùng tận tụy đón tiếp cô.
“Cô San San, cô đã ăn tối chưa? Có muốn để nhà bếp làm chút đồ ăn đêm không?”
Cô lắc đầu, lên lầu tắm rửa, sau đó mới hỏi Triệu Tùng: “Anh Tưởng khi nào thì về ạ?”
Triệu Tùng đứng ở dưới lầu ngẩng đầu lên, trả lời: “Ông chủ không nói.”
Cô nhẹ nhàng “vâng” một tiếng.
Triệu Tùng hỏi: “Cô có cần gọi điện cho ông chủ không?” Nói xong, ông ấy định đi lấy điện thoại.
Đổng San San vội ngăn lại: “Không cần đâu, tôi muốn nghỉ ngơi trước.”
Triệu Tùng nói được, sau đó nhanh chóng biến mất.
——
Trong giấc mơ, một vòng tay ấm áp tiến gần đến cô, mùi sữa tắm giống hệt mùi trên người cô, hai mùi hương hòa quyện vào nhau, nồng nàn say đắm.
Đổng San San mơ màng mở mắt ra, phản ứng một lúc mới nhớ ra mình đã về nhà họ Tưởng. Cô quay người lại, không tỉnh táo lắm gọi một tiếng: “Anh Tưởng?” Giọng nói mềm mại khiến người ta muốn thương yêu.
Tưởng Trang Hà dùng một tay ôm lấy eo cô rồi sờ nắn, một tay nâng mặt cô lên vuốt ve, giọng nói tự động thấp xuống giống như cô, nhẹ nhàng hỏi: “Sao lại gầy đi thế này?”
Cô không nhận ra mình có gầy đi không, ngây ngốc hỏi lại: “Em gầy đi sao?”
Tưởng Trang Hà cẩn thận sờ khắp người cô, khẳng định: “Gầy đi nhiều lắm.” Anh hỏi cô, “Em không ăn cơm đàng hoàng à?”
Đổng San San cẩn thận nhớ lại, tháng vừa rồi quả thực khá vất vả.
Ngày nào cũng bận rộn tối mắt tối mũi, không có ngày nào là rảnh rỗi.
Năm trăm vạn mà Tưởng Trang Hà đưa cô vẫn chưa tiêu một xu nào, cô chỉ là một sinh viên còn chưa kịp ra trường, chưa có khả năng tiếp xúc với những dự án tốt, cho nên ngày nào cũng khá lo lắng.
Lúc đó anh nói để cô lấy năm trăm vạn làm vốn, cho nên cô không tiện lấy tiền sinh hoạt trong đó, chỉ có thể mở thẻ tín dụng trước, cũng không dám tiêu xài quá nhiều, khoản nào có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.
Hơn nữa, xuất phát từ lòng tự trọng và nguyên tắc của mình, cô coi năm trăm vạn đó là tài sản của Tưởng Trang Hà, không thể yên tâm lấy một phần ra để cứu nguy.
Nếu không sẽ giống như tự ý sử dụng công quỹ, trong lòng sẽ không yên.
Sau kỳ huấn luyện quân sự, cô bắt đầu tìm việc. Ngành gia sư cho sinh viên luôn có mức thù lao hậu hĩnh, là sinh viên của đại học A nên tiền thù lao gia sư cấp ba sau khi trừ hoa hồng cho trung gian thì mỗi tối cô có thể kiếm được 120 nhân dân tệ/giờ, chỉ là năm nhất có tiết tự học buổi tối, hơn nữa còn phải điểm danh, cô chỉ có thể nhận gia sư vào cuối tuần, mỗi tuần chỉ có sáng thứ Bảy là có thể kiếm thêm được một chút.
Tiền lương được tính theo tháng, vì vậy mà cả tháng 9 vừa qua cô vẫn luôn trong trạng thái vô cùng túng thiếu, thậm chí còn hình thành thói quen chỉ ăn sáng và ăn trưa.
Có lẽ vì thế mà không biết mình đã gầy đi.
Trước câu hỏi của Tưởng Trang Hà, cô không biết nên lắc đầu hay gật đầu.
Lúc này đầu óc đã tỉnh táo hơn một chút, cô trả lời mơ hồ: “Đồ ăn ở thành phố A ngọt quá, em không quen.”
Tưởng Trang Hà ôn hòa nhìn cô, ánh mắt như có ma lực khiến cô có cảm giác như anh có thể nhìn thấu lỗi lầm của cô, thế nên ánh mắt cô cũng vô thức né tránh.
Thế là anh lại biết cô không nói thật.
Tay anh luồn vào váy ngủ của cô, vuốt ve qua lại, đường viền xương sườn rõ ràng hơn nhiều so với một tháng trước.
Cô bị anh sờ thấy hơi ngứa, rụt người lại một chút.
Tưởng Trang Hà ôm lấy eo cô, đột nhiên kéo cô lại rồi nói ra lời trêu chọc: “Cảm giác không còn tốt như trước nữa.” Anh véo cằm cô, nhẹ nhàng mổ vào môi cô, “Em không ăn cơm đầy đủ thì anh chỉ có thể gặm xương, như vậy đâu còn gì thú vị nữa?”
Anh nói: “San San, anh không thích gặm xương, em có thể ăn cơm đàng hoàng được không?”
Đổng San San đỏ bừng mặt, ngoan ngoãn gật đầu: “Em… em sẽ ăn cơm đàng hoàng…”
Lúc này Tưởng Trang Hà mới hài lòng, bàn tay to thành thạo mò vào giữa hai chân cô, cúi đầu tìm môi cô.
Anh cởi bỏ quần áo của cô, ngậm lấy bầu ngực cô, đầu ngực bị mút đến ướt sũng.
Anh chen chân vào giữa hai chân cô, dùng đầu gối đỉnh vào gò mu của cô.
Anh hôn cô, trao đổi nước bọt với cô.
Đợi dưới thân cô ướt sũng rồi anh mới rời khỏi môi cô, hai cánh môi ướt át kéo ra một sợi chỉ bạc dài ngoằng, mãi lâu sau mới đứt.
Anh tách động hoa ra, đưa ngón tay vào trong bắt đầu xâm nhập.
Hai ngón tay đó rất bá đạo, ấn vào thành thịt của cô rồi khuấy đảo bên trong.
Lưỡi anh cũng vậy, thuận thế ngậm lấy dái tai cô rồi chui vào trong tai cô.
Hơi thở của anh nóng hổi, kích thích đến các dây thần kinh não của cô, cô nheo mắt khẽ rên một tiếng.
Vách thịt dần dần bắt đầu chảy ra nhiều dịch nhờn hơn, thậm chí ngón tay đang khuấy đảo bên trong còn phát ra tiếng nước nhớp nháp, truyền rõ ràng vào tai cô.
Anh rút tay ra, lòng bàn tay phủ trọn lên gò mu rồi nhẹ nhàng xoa bóp, ngón giữa vẫn cắm vào khe thịt non mềm.
Lưỡi anh liếm đến mang tai cô, hỏi cô với giọng điệu dụ dỗ: “San San, em có muốn không?”
Trong cơ thể cô hiện tại như có rất nhiều con kiến, chúng kéo thành đàn chui vào xương cốt cô, ép cô phải gật đầu, miệng nhỏ hé mở, lồng ngực phập phồng, hai chân vô thức kẹp lấy tay anh.
“Muốn gì nào?” Anh lại hỏi.
Cô nhắm mắt lại, vì khó chịu mà giọng điệu run run: “Muốn… anh Tưởng…” Nghe như tiếng chim non rơi từ cành cây xuống.
Tưởng Trang Hà hài lòng rút tay về, bôi hết chất lỏng ướt át lên ngực cô.
Cô bị đẩy vào đầu giường, hai chân bị tách rộng ra, nơi riêng tư nhất lại một lần nữa phơi bày trước mặt anh, động hoa không kiềm chế được lại phun nước ra ngoài, cảm giác dòng nước đang chảy dọc theo háng làm ướt cả ga giường.
Động hoa của cô ướt át sáng bóng, bên ngoài múp máp, bên trong mềm mại, chỉ cần lật ra một chút là thấy được màu hồng anh đào, Tưởng Trang Hà đỡ lấy vật thô cứng của mình, chọc vào cửa động.
Đầu khấc thành công nhuốm đầy một vũng nước đang trào ra ngoài.
Cô ngoan ngoãn ngậm lấy anh, tham lam mút vào bên trong, lúc mở lúc đóng như thể đang mổ nhẹ anh, siết chặt đến nỗi khiến da đầu anh tê rần.
Sau khi được sung sướng, anh lại nhấc đầu khấc ra để lơ lửng trên khe nhỏ của cô, thân vật đã được bôi ướt, hang thịt liên tục sản xuất ra nước, run rẩy ngậm mút liên tục để nịnh nọt anh.
“Cái hang nhỏ của San San có vẻ nhạy cảm hơn rồi.” Anh quỳ giữa hai chân cô, ôm lấy một bên chân mảnh khảnh rồi hôn lên đó, “Em có tự an ủi mình không? Trước khi đi không phải anh đã dạy cho em rồi sao?”
Nhất định phải hỏi vào lúc này ư?
Đổng San San suy sụp, không chịu đựng được nữa túm lấy vật nam tính của anh như là bắt rắn. Sau đó tự cầm lấy vật nam tính chĩa vào chỗ dưới thân, tìm được đúng chỗ thì nâng hông và mông lên, nhìn cậu bạn của anh tự chui vào bên trong cô.
Sự khao khát mà cô bộc lộ vào lúc đó giống như một món ăn ngon đầy hấp dẫn, khiến cậu bạn của anh co giật dữ dội, cũng thô cứng hơn.
Anh dứt khoát thẳng lưng, chui thẳng vào trong.
Cảm giác được quấn chặt thật sự rất ngây ngất, động hoa bị nhét đầy đến trướng đau, Đổng San San ngửa cao cổ, giống như một con thú non rên rỉ một tiếng thật dài.
Tưởng Trang Hà trực tiếp đỡ lấy lưng cô, nâng cô dậy, vật nam tính cũng theo đó cắm hết vào bên trong cô.
Đổng San San lập tức túm lấy vai anh: “Ưm a…”
Quá sâu.
“Kẹp chặt quá, San San sắp nhấn chìm anh rồi.” Tưởng Trang Hà từ từ ra vào, đỡ lấy mông cô rồi liên tục hất lên trên.
Rất sâu…
Đổng San San không chịu nổi sự run rẩy, túm lấy vai anh không buông: “A… A…”
Hơi thở của anh trở nên nặng nề, nhìn sườn cổ ngẩng cao của cô, khàn giọng hỏi: “Được anh Tưởng ‘yêu’ như vậy có thoải mái không?”
Đổng San San nhìn chằm chằm vào trần nhà, gật đầu loạn xạ: “Thoải mái… ư…”
Sau đó cô nghe thấy anh bật cười, nhưng cô không quan tâm, bởi vì cô đang rất thoải mái.
Cô được được vật nam tính vừa nóng vừa cứng, vừa thô vừa dữ tợn lấp đầy, bề mặt toàn là gân xanh đó liên tục cọ xát vào vách thịt của cô.
Anh nâng cô lên để tiện cho hành động, đẩy nhanh tần suất đâm rút, sau đó lại đè cô xuống, giữ chặt eo cô rồi lại thúc mạnh, tốc độ còn nhanh hơn khi vừa ôm cô vừa làm, nhanh đến mức da đầu cô như giãn ra.
“A a a a…”
Linh hồn của Đổng San San như xuất ra ngoài, mà cô cũng không kiên trì được lâu.
Cô mặc kệ tất cả, co giật rồi phun một dòng mật dịch vào anh.
“Ưm a” ——” Tiếng rên dài và gợi tình làm rung chuyển mọi ngóc ngách trong phòng.
Sau đó cô ngất đi, chất lỏng nóng bỏng quen thuộc kia cũng bắn vào vách thịt theo nhiều luồng.
Trán cô hơi ướt đẫm mồ hôi, hô hấp dồn dập.
Tưởng Trang Hà rút mình ra, để lại một động hoa no nê đang hết há ra rồi lại khép vào.