“Không có ý gì khác thì bố đến tìm con làm gì?”
“Tại sao bố không đến tìm con ở Kinh Dực một cách đàng hoàng mà lại đến đây lén lút tìm con ăn cơm?”
Đổng San San thất vọng tràn trề: “Bố, con không còn là trẻ con nữa.”
Đổng Quốc Phú im lặng, một lúc lâu sau mới thở dài: “Con đã lớn thật rồi, còn bố thì già rồi.” Câu cuối cùng trầm thấp khàn khàn, vô cùng thê lương khổ sở.
Đổng San San nhìn đi chỗ khác, lần nữa gặp lại Đổng Quốc Phú, ông ta đã trở nên xa lạ và già nua, không có niềm vui đoàn tụ mà chỉ có nỗi buồn cay đắng.
Ông ta chắc chắn có mục đích khác, những nếp nhăn do thời gian và gió sương để lại cùng với vẻ tiều tụy không thể rửa sạch trên khắp cơ thể là vũ khí để ông ta khơi dậy cô.
Cô dùng cả hai tay để kéo bàn tay đang giam chặt cô ra, bàn tay thô ráp từng dìu dắt cô đến năm 17 tuổi đó đột nhiên thay đổi rất nhiều, lúc này mặc cho cô vùng vẫy bị vết chai đâm vào làm trầy xước hoặc bóp ra vết đỏ cũng không chịu buông.
“San San, con giúp bố đi, bố thực sự không còn đường nào khác nữa.”
Tay Đổng Quốc Phú càng nắm chặt, đau đến nỗi Đổng San San phải nhíu mày, không khỏi lên tiếng hỏi: “Con giúp bố thế nào đây? Bố quên rằng con cũng chẳng có gì sao?”
Đổng Quốc Phú lại hiểu lầm câu nói của cô giống như nhiều năm trước hiểu lầm câu nói “Cô ấy có vẻ không muốn” của Tưởng Trang Hà, lập tức phấn khích nói: “Sao con lại không có gì được?” Khuôn mặt ông ta vặn vẹo, “Con là con gái rượu của bố, Tưởng Trang Hà rất thích con phải không? Chắc chắn cậu ta cũng coi con như bảo bối.”
Đổng San San không thể tin nổi: “Bố điên rồi.”
Đổng Quốc Phú lại nói: “Bố biết, có người đàn ông nào lại không thích San San xinh đẹp của chúng ta chứ? San San, con có thể giúp bố mượn Tưởng Trang Hà một ít tiền không? Không cần nhiều đâu, chỉ 200 triệu thôi.” Chỉ cần 200 triệu, ông ta sẽ không phải đi làm hàu suốt đời nữa, đủ để ông ta nghỉ hưu ở làng chài nhỏ tồi tàn đó.
Ông ta đã đủ thành tâm rồi, không hề kêu con gái sắp xếp nhà cửa cho ông ta ở thành phố, ông ta sẽ tránh xa cô, chỉ cần cô tiếp tục đưa tiền cho ông ta là được.
Đổng San San ghê tởm Đổng Quốc Phú, cô hét lên: “Ông buông tôi ra!”
Tiếng cãi vã trong phòng riêng nhanh chóng truyền ra ngoài, những vệ sĩ ngồi trong sảnh lập tức đứng dậy, nhanh chân chạy đến trước cửa, người cầm đầu không chút do dự giơ chân đạp tung cửa phòng riêng.
“Cô San San!”
Một số người lập tức vây quanh, chỉ hai ba động tác đã giữ được Đổng Quốc Phú. Một người trong số họ còn nhặt một chiếc bát rỗng, đánh mạnh vào cổ tay ông ta.
Cuối cùng Đổng Quốc Phú cũng buông tay, đồng thời bị ấn chặt xuống đất.
Đổng San San kinh hoàng lùi lại hai bước, đỡ lấy bàn tay ửng đỏ, không ngoảnh lại mà rời khỏi phòng riêng.
Chỉ để lại Đổng Quốc Phú tuyệt vọng giãy giụa, điên cuồng gào lên như bị mất trí: “San San! San San! Con không quan tâm đến bố nữa sao? San San!”
Tất cả khách hàng trong nhà hàng đều cau mày nhìn về hướng phát ra tiếng động.
Có nhân viên phục vụ vào xem tình hình, bị người khác chặn ở bên ngoài.
Đổng San San chạy nhanh hơn, vừa chạy qua sảnh vừa bật khóc, vệ sĩ vội đuổi theo cô: “Cô San San, cô đi xe của chúng tôi đi, tôi đưa cô về trường.”
Đổng San San vẫn chưa hết hoảng sợ, tóc tai rối bời, thở hổn hển, nghe vậy thì ngẩn ngơ gật đầu: “Được…” Sau khi phản ứng lại cô nhẹ giọng nói: “Cảm ơn các anh.”
Vệ sĩ mặc đồ đen đã ngoài ba mươi tuổi, xem cô như em gái mình, cười an ủi cô: “Không sao.” Anh ấy mở cửa xe cho cô, “Trong xe có nước đấy, cô có thể uống tạm một ngụm.”
Đổng San San bình tĩnh lại một chút, vịn cửa chui vào xe.
Vệ sĩ đóng cửa xe lại, ở bên ngoài gọi một cuộc điện thoại, sau đó cũng lên xe.
Cảnh vật bên ngoài xe bắt đầu lùi lại, xe đang trên đường về trường, điện thoại của Đổng San San reo lên.
Tưởng Trang Hà gọi đến, chắc anh cũng biết chuyện Đổng Quốc Phú đến tìm cô.
Cô vẫn nhớ hồi đầu năm nay anh đã nhắc đến Đổng Quốc Phú, không ngờ lại gặp nhanh như vậy.
Cô nhấn nút nghe máy, áp điện thoại vào tai, mệt mỏi không nói nên lời.
Giọng nói ấm áp của Tưởng Trang Hà truyền đến: “Không sao chứ?” Anh hỏi cô, “Em có bị thương không?”
Đổng San San không trả lời, chỉ lặng lẽ hỏi khẽ: “Sao lại thành ra thế này?” Cô bất lực nhìn về phía những tòa nhà cao tầng xa xa, những kiến trúc lạnh lẽo chồng chất lên nhau.
Cô tưởng Đổng Quốc Phú cầm tám trăm triệu đó dù thế nào thì cũng phải trả hết nợ rồi. Có lẽ ông ta đã quên đứa con gái này, lập gia đình mới, kinh doanh công ty mới.
Nhưng khi ông ta xuất hiện trước mặt cô lần nữa thì lại là dáng vẻ người không ra người ma không ra ma, không chỉ già nua mà tính cách cũng tham lam đê tiện hơn.
Ông ta hoàn toàn không còn là người cha trong ấn tượng của cô nữa, không còn chút dấu vết nào của ngày xưa.
“Tại sao lại thế này?” Cô nghẹn ngào không nói nên lời, lại hỏi một lần nữa, lần này đã bật khóc.
…
Đầu óc cô không ngừng hiện lên khuôn mặt đen đúa, méo mó và kích động của Đổng Quốc Phú, tất cả các nếp nhăn đều nhăn lại, giống như một con sâu đen liên tục ngọ nguậy, hoàn toàn che mất hình ảnh người cha trước đây.
Nước mắt cô chảy ra khỏi hốc mắt, vệ sĩ ngồi hàng ghế trước im lặng lái xe, trong xe chỉ còn tiếng nức nở buồn bã của cô.
Tưởng Trang Hà cũng im lặng rất lâu, đợi cô khóc xong mới an ủi: “Không có gì to tát đâu San San, từ lúc ông ta rời xa em, em và ông ta đã không còn bất kỳ quan hệ nào nữa rồi”. Anh nhẹ nhàng nói, “Vì một người không liên quan mà khóc, không đáng đâu.”
“Về ký túc xá nghỉ ngơi cho khỏe đi, ngủ một giấc là ổn thôi.”
Đổng San San mặt lạnh tanh không trả lời lại.
Đổng Quốc Phú vẫn còn ở đây, ông ta sẽ lại đến tìm cô.
Cô khàn giọng nói với Tưởng Trang Hà: “Em muốn về nhà.”
Tưởng Trang Hà khựng lại, nói được: “Để Trương Minh đưa em về.”