Cô quyết định giao hết năm trăm vạn vào tay anh ta. Khi ký vào giấy nợ, cô thở phào nhẹ nhõm.
Thẩm Hồng Trạch nói là anh ta có thể trả cả gốc lẫn lãi cho cô vào cuối học kỳ.
Thực ra đây có thể coi là một chút gian lận, nhưng không sao, Tưởng Trang Hà không nói là không được làm như vậy. Đảm bảo kiếm được sáu trăm vạn một cách chắc chắn, cô mới có thời gian để từ từ tìm ra ngưỡng cửa chính xác.
Thẩm Hồng Trạch buộc băng đô trên trán, thoải mái nhận thẻ của cô, vui vẻ ngân nga giai điệu, cười toe toét cảm ơn: “Cảm ơn nhé, đàn em.”
Đổng San San lắc đầu, nghiêm túc nói: “Đàn anh đưa ra mức lãi suất cao ngất ngưởng như thế, ai mà chẳng muốn cho anh vay ạ.”
Thẩm Hồng Trạch đánh giá cao nghệ thuật ăn nói của cô, anh ta thực sự có mối quan hệ tốt, ngay lập tức đảm bảo với cô thêm lần nữa: “Em cứ yên tâm, uy tín của Thẩm Hồng Trạch anh nổi tiếng khắp cả thành phố A này.”
Đổng San San cười tươi nói: “Vậy chúc đàn anh giành được chiến thắng vang dội trong lần thi đấu này nhé.”
Thẩm Hồng Trạch vừa vỗ tay vừa chỉ vào cô, là một cử chỉ khá thịnh hành hiện nay, thể hiện sự đánh giá cao và khẳng định, anh ta nói: “Cô bé này đã xinh đẹp lại còn ăn nói ngọt ngào duyên dáng nữa.”
Trương Bồng ở bên cạnh nhảy lên: “Còn em thì sao!”
Thẩm Hồng Trạch lập tức khoác vai cô ấy: “Đi, đi ăn với bọn anh nào.”
Cứ như vậy, Đổng San San theo Trương Bồng quen biết Thẩm Hồng Trạch, rồi mơ mơ hồ hồ hòa nhập vào giới thượng lưu của thành phố A.
–
Thẩm Hồng Trạch đưa họ đi ăn rồi lại đi uống rượu, anh ta đang thiếu tiền, không có tiền mời họ, nhưng anh em của anh ta thì có.
Trong một quán bar sôi động nhất thành phố A, tiếng nhạc xập xình chói tai, bên trong bên ngoài hỗn loạn, đủ loại đồ uống sặc sỡ được đưa đến từng bàn và phòng riêng.
Thẩm Hồng Trạch dẫn họ đi qua đám đông, ngồi xuống chỗ hay ngồi, ở đó có khá nhiều thanh niên nam nữ đều là bạn bè thường xuyên qua lại của Thẩm Hồng Trạch.
Toàn là thanh niên nên mọi người đều rất thoải mái, biết hôm nay Thẩm Hồng Trạch lại dẫn người đến chơi, bọn họ vừa cười vừa trêu chọc: “Thiếu gia Thẩm của chúng ta lại dẫn theo đại gia đến đấy à.”
Đổng San San còn chưa kịp ngượng ngùng thì Thẩm Hồng Trạch đã đi tới giật lấy ly rượu trên tay người đó, uống cạn rồi lật ngược ly rượu ra để mọi người xem, một tư thế như muốn khuấy động cả hội trường, thành công nhận được một tràng la ó.
Anh ta cũng không ngượng, vô tư đặt ly rượu xuống, giơ tay ra hiệu cho mọi người im lặng, anh ta có chuyện muốn nói.
Tiếng huyên náo dừng lại vì sự nể mặt, xung quanh quá ồn ào, Thẩm Hồng Trạch phải cố hết sức giới thiệu hai cô gái mới đến, anh ta kéo Trương Bồng lại, đắc ý nói: “Đây là em gái tôi, không cần giới thiệu nữa chứ?”
Trương Bồng trợn mắt, phối hợp đứng bên cạnh anh ta một lúc.
Có người trả lời rất to: “Ai mà không biết em gái Trương Bồng chứ, năm tuổi đã cùng bọn anh nghịch bùn rồi.”
Có người la lên: “Bỏ qua bỏ qua, tôi muốn biết người kia là ai.”
Trương Bồng bị đẩy sang một bên, khẽ chép miệng, vô tư tìm một chỗ trống ngồi xuống.
Tiếp theo là khoảnh khắc ngượng ngùng của Đổng San San.
Cô cảm thấy mình rất xấu hổ.
Thẩm Hồng Trạch quá giỏi ăn nói.
Sau khi Trương Bồng bị đẩy ra, Thẩm Hồng Trạch long trọng giới thiệu cô: “Đổng San San. Là đại gia lớn nhất của tôi hiện tại!”
Sau đó không biết có phải mọi người đã uống say hay không mà cả đám đều đứng dậy hò reo, kêu “u u u” như người nguyên thủy, giơ cao ly rượu theo nhịp nhạc bắt đầu lắc lư, thu hút ánh mắt của những người xung quanh.
Đây có lẽ là trạng thái tinh thần của sinh viên đại học hiện nay chăng?
Đổng San San ngơ ngác bị vây quanh, mất nửa ngày mới được Trương Bồng kéo ngồi xuống. Cô ấy hét lên với cô: “San San, rồi cậu sẽ quen thôi.”
Đổng San San gật đầu im lặng, quyết định từ từ làm quen.
Thẩm Hồng Trạch đã đi mất, theo mấy người bạn chạy ra sàn nhảy quẩy điên cuồng. Những người còn lại thì chưa thân thiết với cô lắm, tùy tiện hỏi một số câu không liên quan, ví dụ như quê ở đâu? Học chuyên ngành gì? Sở thích thường ngày là gì? Có bạn trai chưa…
Hầu hết thời gian, cô đều nói chuyện với Trương Bồng.
Sau đó, cô bước lên sàn nhảy.
Đèn màu trên đầu xoay vòng nhấp nháy, DJ đẹp trai trên sân khấu dùng một tay điều khiển bàn DJ, tay còn lại lười biếng giơ cao, những bản nhạc với nhiều nhịp điệu khác nhau như được lắp thêm chân ga, vừa mạnh mẽ lại rực rỡ.
Tất cả mọi người nghe thấy âm thanh này đều không tự chủ được mà nhảy nhót, điên cuồng lắc đầu, lắc người.
Đổng San San cảm thấy trái tim mình cũng bị ép tăng tốc, bị Trương Bồng nắm tay, cũng phát điên theo.
Cô phát điên rồi!
Nhưng rất sảng khoái!
….
Gần sáng mới ra khỏi quán bar, trở về thế giới yên tĩnh.
Bàn chân như vẫn còn dẫm lên tiếng nhạc, sàn nhà như vẫn còn rung chuyển.
Đổng San San nhắm mắt thật chặt, nhất thời không phân biệt được đâu là trời đâu là đất.
Thẩm Hồng Trạch châm thuốc, chỉ vào Trương Bồng cảnh cáo: “Không được nói với bố em là anh dẫn em đi quán bar đấy nhé.”
Trương Bồng cười hì hì tiến lại gần, nũng nịu ấn tay anh ta xuống: “Em biết rồi, anh.”
Bạn bè anh ta lần lượt đi ra, mọi người vẫy tay chào nhau, chia tay nhau, vui vẻ trở về nhà.
——
Khi Triệu Tùng đến nói với Tưởng Trang Hà về việc thông tin thẻ ngân hàng thay đổi, Tưởng Trang Hà đang giúp Đổng San San tưới hoa. Đây vốn là việc của Triệu Tùng, nhưng thỉnh thoảng rảnh rỗi anh cũng đến giúp.
Nghe vậy, anh cười cười, an ủi: “Tốt lắm, cuối cùng cũng tiêu hết tiền rồi.”