Cảnh Hâm vốn dĩ không muốn gọi anh dậy, nhưng anh ngủ gần mười sáu tiếng đồng hồ, cứ cho là chưa muốn dậy, cậu chỉ sợ anh sẽ ngủ đến nỗi có chuyện xảy ra.
"Ân......" Nguyên Cảnh Khôn mơ mơ màng màng mà mở to mắt, nhìn mặt Cảnh Hâm, đột nhiên ngồi dậy hỏi. "Làm sao vậy?"
"Không có việc gì, không có việc gì!" Cảnh Hâm chạy nhanh đến an ủi anh, sợ chính mình làm anh sợ.
"Ừm." Nguyên Cảnh Khôn tâm trạng thả lỏng, nhìn sắc trời đã sáng. "Hiện tại là mấy giờ?"
"Đã 12 giờ rồi." Cảnh Hâm trả lời, nếu không phải mắt thấy đã đến giữa trưa, cậu cũng sẽ không mạo muội vào đánh thức Nguyên Cảnh Khôn.
"A?" Nguyên Cảnh Khôn không thể tin được đã ngủ một giấc sâu đến vậy. Không đợi Cảnh Hâm tiếp tục nói chuyện, Nguyên Cảnh Khôn vội muốn đứng dậy, ăn uống không thoải mái, nhịn không được lại muốn nôn, xốc lên chăn chạy tới trong phòng vệ sinh, còn không quên đóng cửa.
"Ụa......ụa......" một màn như tối hôm qua lại tiếp diễn lần nữa.
Cảnh Hâm không biết anh rốt cuộc bị làm sao vậy, đứng ở ngoài phòng vệ sinh bên gõ cửa: "Nguyên tiên sinh, Nguyên tiên sinh, anh làm sao vậy? Có khỏe không?"
"Tôi...... Không có việc gì." Nguyên Cảnh Khôn thanh âm suy yếu truyền ra tới.
Cảnh Hâm nghe anh vô lực trả lời, không tin anh nói. Nhưng, cửa phòng vệ sinh bị khoá, không thể đi vào.
Gãi gãi đầu, liền gọi điện thoại cho Hạ Nhạc Phàm: "Nguyên tiên sinh nôn đến thật là lợi hại! Làm sao bây giờ?"
Hạ Nhạc Phàm tay đang lật xem ca bệnh dừng lại: "Bắt đầu nôn từ khi nào?"
"Ân. Hình như tối hôm qua bắt đầu, không ăn cơm, hôm nay ngủ đến giữa trưa, anh ấy không có việc gì đi." Cảnh Hâm đối với việc mang thai một chút đều không hiểu biết.
"Không có việc gì, nôn nghén thực bình thường, ân, cậu làm cho anh ấy chút đồ ăn thanh đạm, chủ yếu là hỏi anh ấy có muốn ăn gì hay không." Hạ Nhạc Phàm đưa cho cậu lời khuyên.
"Ừ! Này anh nói xem, có cần nói cho Cung tiên sinh hay không?" Cảnh Hâm do dự, trưng cầu ý kiến của hắn.
Nhắc tới Cung Hi Nặc Hạ Nhạc Phàm liền phiền lòng, tức giận mà trả lời cậu: "Hỏi tôi làm cái gì, đây là việc của cậu! Tôi lúc có ca phẫu thuật thì có cần gọi cho cậu hỏi hay không!"
Cảnh Hâm buông điện thoại, không thể hiểu nổi: "Ai chọc anh ta tức giận? Thật là! Có bản lĩnh hướng tôi phát hoả, có năng lực thì đi mà tìm Cung tổng, anh có mà dám?! Hừ!"
Nguyên Cảnh Khôn từ trong phòng vệ sinh đi ra, nôn đến tim đều đập nhanh, đúng ở cửa nghỉ một lát, vừa định bước đi thì một trận choáng váng lại tớ, bên người không có đồ vật gì để dựa vào, thiếu chút nữa là ngã.
Cảnh Hâm bưng một cốc nước vào. Tay mắt lanh lẹ mà một phen đỡ lấy anh: "Nguyên tiên sinh, anh không sao chứ?"
"Không có việc gì." Nguyên Cảnh Khôn bị cậu đỡ lấy, ổn định một chút liền đẩy cậu ra.
Cảnh Hâm đem cốc nước đưa cho anh, để tâm hỏi: "Nguyên tiên sinh, có muốn ăn gì không?"
"Không cần." Nguyên Cảnh Khôn uống một ngụm nước, tiếp tục nằm xuống. "Cậu đi ăn cơm đi, không cần lo cho tôi đâu."
Cảnh Hâm lấy cốc nước, rời khỏi phòng ngủ, vẫn là không yên tâm, nếu không hay là báo cho Cung tổng? Chính là, Cung tổng có tới, cũng không thể giải quyết vấn đề nôn nghén này đi.
"Đã vội đi rồi sao? Sao không ở lại chơi mấy ngày" Cung Hi Nặc đứng ở đại sảnh sân bay, giữ Dư Quý Dương chuẩn bị đi đăng ký.
Dư Quý Dương trên mặt luôn là mang theo tươi cười: "Thôi đi, khẩu thị tâm phi, anh ước gì em mau biến đi thì có, đừng cho là em không biết!"
"Nào có!" Cung Hi Nặc thật sự không hy vọng cô nhanh như vậy đã rời đi, cô thật vất vả mới trở về một lần, tính đến tính đi, hai người một năm không biết gặp nhau được mấy lần.
"Được rồi! Em biết, anh nghĩ cho em vậy là đủ rồi! Em lần này không phải đặc biệt trở về thăm anh, đừng quá tự mình đa tình, anh bất quá chỉ là trạm trung chuyển thôi, ở nhà anh so với khách sản thoải mái hơn nhiều! Bên Nhật Bản đang chờ em, vị đại sư kia em không đến thì sẽ không gặp, bọn họ bên đó cũng đang không biết phải làm thế nào! Thời gian không được chậm trễ." Dư Quý Dương nửa nói giỡn nửa nghiêm túc.
"Kia hảo, em một mình bên ngoài, cẩn thận một chút." Cung Hi Nặc dặn dò cô.
"Được rồi, kiểu mẹ già này không phải phong cách của anh đâu! chào, lần sau nhớ đến thăm em!"
Dư Quý Dương tiếp nhận hành lý, đi đến cửa đăng ký, giơ giơ lên tay, ý bảo Cung Hi Nặc nhanh trở về.
Cung Hi Nặc thẳng đến thân ảnh của cô biến mất, xoay người rời khỏi sân bay.
Ra sân bay, Cung Hi Nặc ngồi ở trong xe, tính đến công ty hay là đến chung cư. Vẫn là đi chung cư trước đi, bằng không là sẽ không an tâm làm việc.
Cung Hi Nặc đi vào chung cư, đã qua giữa trưa.
Đầu chiều là thời điểm nóng nhất, ở trong nhà điều hòa, Nguyên Cảnh Khôn vẫn là bị nóng đến khó chịu, nói gì đều không muốn, bực bội bủa vây. Trừ bỏ ngồi cái gì cũng đều không làm.
Y cho rằng Nguyên Cảnh Khôn đang ngủ trưa, động tác cực nhẹ mà đẩy cửa phòng ngủ, lại thấy Nguyên Cảnh Khôn ngồi ở ghế, đi qua quan tâm hỏi: "Làm sao vậy?"
Trên người Cung Hi Nặc có mùi nước hoa Cologne khiến cho Nguyên Cảnh Khôn khó chịu, nhịn không được, đành phải đứng lên, chạy về phía nhà vệ sinh, đúng lúc rốt ruột quên khóa cửa.
Cung Hi Nặc ánh mắt nhìn theo thân ảnh anh, thấy anh chạy vào trong phòng vệ sinh, tựa hồ minh bạch, anh có phải hay không muốn nôn?
Đến gần phòng vệ sinh, Cung Hi Nặc thân thể cơ hồ dán ở trên cửa, nghe thấy bên trong thỉnh thoảng lại truyền đến âm thanh nôn mửa của Nguyên Cảnh Khôn, gõ cửa gọi: "Nguyên Cảnh Khôn, Nguyên Cảnh Khôn, anh làm sao vậy?"
Bên trong không có trả lời, Cung Hi Nặc đành phải đi ra lấy cho anh cốc nước, để lát khẳng định anh ra phải súc miệng.
Lúc rót nước, Cảnh Hâm hướng y nói lại: "Nguyên tiên sinh từ đêm qua bắt đầu nôn, hôm nay giữa trưa lại bị, lại nôn ra một lần, nôm thật sự lợi hại, tối hôm qua đến bây giờ, một chút đồ ăn cũng chưa ăn."
Cung Hi Nặc vừa rót nước vừa nghe, nghe nghe, ánh mắt nhăn lại, này, thoạt nhìn rất nghiêm trọng, có thể hay không có vấn đề?
Cảnh Hâm biết tâm tư của y, nhanh nói: "Tôi hỏi qua bác sĩ Hạ, anh ta nói vấn đề không lớn, mang thai đều như vậy, qua một thời gian liền sẽ hảo."
Cung Hi Nặc gật đầu, nếu Cảnh Hâm đã dò hỏi qua bác sĩ, bác sĩ cho thấy không quá đáng ngại, y cũng sẽ không quá lo lắng nữa, cầm lên ly nước, trở lại phòng ngủ.
Nguyên Cảnh Khôn còn ở trong phòng vệ sinh, Cung Hi Nặc đẩy cửa, phát hiện cửa cư nhiên không khóa, ngầm bực vừa rồi như thế nào sẽ không chú ý.
Đi vào, phát hiện Nguyên Cảnh Khôn ngồi liệt bên bồn cầu, trong bồn cầu đều không có gì, anh hiện tại ngay cả sức giơ tay đều không có.
Cung Hi Nặc đem nước đưa cho anh, giật nước rồi đỡ anh đứng lên.
Nguyên Cảnh Khôn hảo cường, đẩy y ra, chống bồn cầu đứng lên, uống một ngụm nước, súc súc miệng, sau đó nhổ ra.
Cung Hi Nặc không hề chạm vào anh, đứng ở bên cạnh chờ anh.
Nguyên Cảnh Khôn lại uống tiếp mấy ngụm nước, cảm giác tốt hơn chút, đi trở về phòng ngủ. Đi chưa được mấy bước, lại cảm thấy một trận choáng váng, cái này trực tiếp ngã vào lồng ngực Cung Hi Nặc ở phía sau.
Cung Hi Nặc đôi tay nâng eo anh, Nguyên Cảnh Khôn thật sự là ngửi không ra mùi hương toát ra trên người y, chính là choáng váng, mà anh lại không có sức đứng thẳng.
"Cậu, cách tôi xa một chút, gọi Cảnh Hâm vào."
Cung Hi Nặc sửng sốt, không nghĩ tới Nguyên Cảnh Khôn sẽ nói như vậy. Nhất thời hiểu lầm ý tứ của anh, cho rằng anh là không muốn nhìn thấy mình, trên mặt liền xuất hiện một tia biểu tình cô đơn.
Cảnh Hâm bị gọi vào, đỡ lấy Nguyên Cảnh Khôn, thấy anh ôm ngực, lại ghê cổ, lại bị choáng, tim lại đập nhanh, khó chịu đến nói đều không nên lời.
"Nguyên tiên sinh, muốn nằm xuống một lát không?" Cảnh Hâm cảm thấy anh cho dù được người khác đỡ, vẫn đứng không vững liền đề nghị.
Nguyên Cảnh Khôn gật đầu, Cảnh Hâm đỡ anh đi đến mép giường, đợi anh sau khi nằm ngủ, mới cùng Cung Hi Nặc rời khỏi phòng ngủ.
Cảnh Hâm đại khái đoán được Cung Hi Nặc buồn bực, giải thích: "Cung tổng, khả năng trên người anh có mùi không ổn, khiến cho Nguyên tiên sinh không thoải mái, cho nên anh ấy......"
Ân, là như thế này sao? Cung Hi Nặc hoài nghi. Y trên người có mùi nào không ổn? Nơi nào không ổn? À, hẳn là mùi nước hoa đi.
"Tôi biết rồi."
Cảnh Hâm suy nghĩ trong chốc lát, lại nói: "Cung tổng, bác sĩ Hạ nói, muốn hỏi một chút Nguyên tiên sinh muốn ăn cái gì, chính là, tôi hỏi anh ấy, anh ấy lại nói gì cũng được, anh xem có phải hay không anh......" Tự mình hỏi sẽ thích hợp hơn nha.
"Đúng không? Được rồi, tôi sẽ hỏi." Cung Hi Nặc đồng ý.
Nguyên Cảnh Khôn ngủ một giấc đến hẳn lúc trời đã tối, từ từ tỉnh lại, tầm mắt dừng ở trên người Cung Hi Nặc đang ngồi ở bàn đối diện đọc sách.
Cung Hi Nặc ngồi xuống hướng về phía anh, cầm một quyển sách, đã lâu rồi không đọc sách, y an tĩnh mà ngồi đó, hô hấp cùng động tác thân thể thập phần rõ ràng.
Nguyên Cảnh Khôn chống tay xuống giường ngồi dậy, phát ra tiếng khiến cho Cung Hi Nặc hoàn hồn, đem sách để lại vị trí cũ, đứng lên rời khỏi ghế, đến gần mép giường: "Tỉnh?"
"Ân." Nguyên Cảnh Khôn cả người vô lực, thanh âm mềm mại.
Cung Hi Nặc tay để trong quần, cúi đầu, ngữ khí lãnh đạm: "Như vậy, về sau mỗi tháng ngày 5 và 25 tôi sẽ đi thăm cha anh, sau đó nói lại tình huống của ông ý cho anh"
Nửa ngồi ở trên giường Nguyên Cảnh Khôn ngẩng mặt, nhìn chăm chú vào y, trong ánh mắt cất giấu nhàn nhạt kinh ngạc, anh rất muốn nói cảm ơn, nhưng nói không nên lời.
Lúc Cung Hi Nặc lần nữa ngẩng đầu, ánh mắt Nguyên Cảnh Khôn một lần nữa nhìn xuống chăn mỏng đang đắp ở bên hông, y rất muốn Nguyên Cảnh Khôn có một chút phản ứng, mặc kệ nói gì đó, một chữ thôi cũng được, đáng tiếc, Nguyên Cảnh Khôn không mở miệng.
Không còn lời nào để nói, Cung Hi Nặc đứng trong chốc lát, mở cửa đi ra phòng ngủ.
Nguyên Cảnh Khôn nhìn y đi rồi, thật lâu mà nhìn chằm chằm cửa phòng, tựa hồ xuyên qua này cánh cửa này có thể nhìn thấy thân ảnh Cung Hi Nặc.