Nguyên Cảnh Khôn năng lực thích ứng cuộc sống mới xác thật không tốt, năm đó lúc ban đầu dọn đến chung cư, không sai biệt lắm dùng gần hai tháng mới thích ứng được; sau này, cùng Dương Thụy Đức ở chung, lại tiêu phí nửa năm chậm rãi thích ứng.
Lần này dọn đến biệt thự, tình huống so trước hai lần là chỉ có hơn chứ không kém, Nguyên Cảnh Khôn mỗi đêm đều ngủ không tốt, không chỉ có đi vào giấc ngủ khó khăn, hơn nữa ngủ không yên ổn, luôn là sẽ đột nhiên mà tỉnh lại vài lần.
Thường thường là tỉnh lại rồi sẽ ngủ không được nữa, nhàm chán mà nhìn trần nhà, thẳng đến hừng đông.
Đối với loại tình huống này, Nguyên Cảnh Khôn khó chịu, Cung Hi Nặc sốt ruột.
Cung Hi Nặc thử quá rất nhiều phương pháp giúp Nguyên Cảnh Khôn cải thiện chất lượng giấc ngủ, tỷ như sắp ngủ thì uống một cốc sữa nóng hoặc ăn cơm chiều xong thì đi tản bộ, đáng tiếc, hiệu quả cực nhỏ.
Rơi vào đường cùng, Cung Hi Nặc mang Nguyên Cảnh Khôn đi gặp bác sĩ, trải qua một phen kiểm tra tỉ mỉ kỹ càng, bác sĩ chẩn đoán thân thể anh không thành vấn đề, tinh thần áp lực quá lớn là nguyên nhân chủ yếu tạo thành nguyên nhân mất ngủ.
Cung Hi Nặc buồn bực: Em ấy có cái gì áp lực?
Nguyên Cảnh Khôn kỳ quái: Rõ ràng không có áp lực gì mà.
Cung Hi Nặc dựa vào trên đầu giường, một tay ôm lấy bả vai Nguyên Cảnh Khôn, nửa ôm anh, liếc liếc mắt nhìn đồng hộ, đã 1 giờ sáng rồi, Nguyên Cảnh Khôn vẫn là một chút buồn ngủ đều không có, tinh thần tỉnh táo mười phần.
"Bảo bối, em như vậy không được a! Em phải nhanh một chút mà dung nhập vào sinh hoạt hiện tại của anh, phải nhanh một chút quen với cuộc sống nơi này" Cung Hi Nặc ngữ khí nôn nóng khó thấy, có thể thấy được nội tâm đang rất sốt ruột.
Nguyên Cảnh Khôn mở to mắt, nhìn y trong chốc lát, hỏi lại: "Vì cái gì không phải anh mau chóng mà dung nhập vào cuộc sống của em đi?"
"Này có khác nhau sao?" Cung Hi Nặc cảm thấy hai người bọn họ biểu đạt chính là cùng ý tứ.
"Như thế nào không khác nhau?" Nguyên Cảnh Khôn cảm thấy khác nhau rất lớn, vì cái gì luôn là muốn anh đi nhân nhượng Cung Hi Nặc? Anh vừa giận, liền có tật xấu, thích dùng tay che mặt mặt.
Cung Hi Nặc lấy tay anh ra, không nghĩ đã chọc anh không cao hứng: "Hảo hảo hảo, có khác nhau."
Ngủ không yên Nguyên Cảnh Khôn không dễ chịu, não bộ vẫn phải hoạt động suy nghĩ, dù sao ngủ không được, không bằng nhân cơ hội này hiểu biết một chút về Cung Hi Nặc: "Không bằng anh nói cho em nghe một chút chuyện ngày trước của anh?"
"Ân?" Cung Hi Nặc đối với anh đột nhiên đưa ra vấn đề, không hề có chuẩn bị, suy tư nửa ngày. "Học tập, làm thêm, đi làm."
"Xong rồi?" Nguyên Cảnh Khôn không thỏa mãn y trả lời ngắn gọn như thế, sao có thể nói cuộc đời của mình đơn giản như vậy, chỉ nguyên bìa mặt thôi 3 trang cũng mới đủ.
Cung Hi Nặc thật sự không cảm thấy có cái gì
đáng nói thêm, gật đầu: "có vậy thôi."
"Hừ, không tính!" Nguyên Cảnh Khôn cảm thấy Cung Hi Nặc trả lời cho có lệ, giả vờ sinh khí, xoay người quay lưng lại với y.
Cung Hi Nặc kéo người anh lại, chính là vẫn không biết nên nói gì: " Ân, em nhìn xem du học sinh làm những gì, anh cũng như vậy không sai biệt lắm"
"Có phải kiểu nửa đêm đi đưa sữa bò, ban ngày đi học, buổi tối còn phải rửa bát cuối cùng còn phải đến quán bar làm, mới có thể đủ tiền học phí cùng sinh hoạt phí? mỗi ngày ăn vội bữa hôm nay đã lo bữa ngày mai, đồ ăn thì sơ sài, đồ người khác không cần liền nhặt về dùnh?" Nguyên Cảnh Khôn miêu tả cuộc sống của du học sinh trong tưởng tượng của anh.
Cung Hi Nặc nghe nghe, mày dần dần mà nhăn lại: "Không khổ như vậy đi, lại không phải đi thâm sơn cùng cốc."
Nguyên Cảnh Khôn còn muốn tiếp tục hỏi, bị Cung Hi Nặc mạnh mẽ đánh gãy: "Được rồi được rồi, nhanh ngủ đi a!"
Nguyên Cảnh Khôn dọn đến biệt thự ngày hôm sau, Cung Tỉ bắt đầu được nghỉ hè một tháng rưỡi.
Kể từ đó, Nguyên Cảnh Khôn tạm thời không vội đi làm, mà là nghe theo ý kiến của Cung Hi Nặc, ở nhà toàn tâm toàn ý mà bồi Cung Tỉ, cùng Cung Tỉ bồi dưỡng cảm tình.
Ở chung một thời gian, Cung Tỉ cùng anh thân thiết trình độ không thua gì cùng Cung Hi Nặc, thậm chí so cùng Cung Hi Nặc còn thân cận hơn.
Nguyên Cảnh Khôn chiếu cố hài tử, đặc biệt ở phương diện bồi hài tử chơi đùa đích xác so Cung Hi Nặc mạnh hơn gấp trăm lần, anh có thể nghĩ ra các loại trò chơi trí tuệ, bất tri bất giác mà khai phá trí lực của Cung Tỉ.
Bất quá, ở trong mắt tiểu cô nương đó không phải nguyên nhân chính bé yêu thích Nguyên Cảnh Khô mà quan trọng nhất là mỗi lần ra ngoài, Nguyên Cảnh Khôn sẽ tết tóc cho bé, đem bé biến thành một tiểu công chúa.
"Viện Viện, cái này đẹp không?" Nguyên Cảnh Khôn ở nàng trước mặt giơ lên một tấm sứ, sứ cổ kính chung quanh dán Cung Tỉ ảnh chụp.
Cung Tỉ duỗi tay sờ sờ, gật đầu: "Ân, thật là đẹp mắt, ba ba, ba ba thật thông minh!"
Nguyên Cảnh Khôn ở tủ bát phát hiện một bộ sứ Cảnh Đức trấn(*) không dùng, đột nghĩ ra ý tưởng, quyết định làm cho Cung Tỉ một cái album đặc biệt. Anh cùng Cung Tỉ cùng nhau làm, lấy ra hết ảnh của bé từ lúc còn nhỏ, chọn ra mấy bức Cung Tỉ thích nhất.
(*) Cảnh Đức Trấn là một trung tâm sản xuất sứ quan trọng của Trung Quốc, ra đời từ rất sớm.Thành phố này được mệnh danh là "thủ đô gốm sứ" do ở đây là nơi sản xuất gốm sứ có chất lượng với lịch sử 1700 năm.
Nguyên Cảnh Khôn đem ảnh chụp cắt thành các hình dáng khác nhau, có hình tròn, có cách hình, có hình thoi, còn có tam giác, sau đó đem ảnh chụp dán ở bốn phía sứ bàn, treo ở trên tường, trở thành một đồ trang trí.
Hai cha con sau khi đại công cáo thành, đối với thành phẩm đều cảm thấy vừa lòng lại kiêu ngạo, dù sao cũng là tác phẩm tự làm đầu tay của hai người, bỏ ra không ít tâm huyết.
Nguyên Cảnh Khôn cùng Cung Tỉ xem trăm lần vẫn không thấy chán, Cung Hi Nặc đẩy cửa tiến vào, đi đến bên người bọn họ bên, nhìn thấy ảnh chụp dán sứ bàn, kinh ngạc: "Đây là ai làm?"
Cung Tỉ cướp trả lời: "Là ba ba, ba ba đưa lễ vật cho con. Ba ba, ba ba so ba ba thông minh hơn nhiều! Ba ba thật không biết làm gì, tết tóc cũng không nổi!"
"Thế nào? Đây là em làm cho Viện Viện, đẹp hay không đẹp?" Nguyên Cảnh Khôn đắc ý dào dạt mà khoe đại tác phẩm.
Cung Hi Nặc nhìn trong chốc lát, khóe miệng hơi hơi giơ lên: "rất đặc biệt."
"Anh như thế nào muộn vậy mới trở về?" Nguyên Cảnh Khôn giơ tay xem đồng hồ, so ngày thường chậm gần một giờ.
"Ai, đừng nói nữa, tắc đường! Anh lúc suy nghĩ bỏ xe lại đi bộ về đều có!" Cung Hi Nặc một bên giải thích, một bên bế Cung Tỉ lên. "Viện Viện, buổi tối ăn cái gì nha?"
"Ân? Con nghĩ lại chút" Cung Tỉ nỗ lực mà hồi tưởng. "Rau chân vịt, đậu giá, còn có thịt!"
"Anh nhanh đi ăn cơm đi." Nguyên Cảnh Khôn tiếp nhận Cung Tỉ, lo lắng y không đúng giờ ăn cơm, lại sẽ tái phát bệnh đau dạ dày.
Nguyên Cảnh Khôn lo xong cho Cung Tỉ, chờbé ngủ say xong, đẩy ra cửa thư phòng, thấy Cung Hi Nặc ngồi ở ghế xoay, đôi tay đan xen đặt ở trên bàn, lẳng lặng mà phát ngốc.
"Không phải thường nói, người già rồi, mới có thể thích phát ngốc sao?" Nguyên Cảnh Khôn mặc kệ có thể hay không làm y giật mình, một bên nói một bên đi tới ngồi vào sô pha đối diện y.
Cung Hi Nặc chuyển qua ghế dựa, mặt hướng về phía anh, vừa rồi đã nghe được tiếng bước chân của anh, bởi vậy cũng không có vẻ giật mình: "Có việc muốn cùng anh thương lượng?"
"Ân. Em muốn cùng anh nói về chuyện đi làm của em. Em phải về viện thiết kế" Nguyên Cảnh Khôn nói ra quyết định mình đã tự đấu tranh rất lâu, anh lần này trở lại viện thiết kế, không giống trước kia là nhân viên chính thức, chỉ có thể tính là nhân viên ngoài biên chế.
"Ừ được." Cung Hi Nặc không phản đối, thống khoái mà đáp ứng.
Nguyên Cảnh Khôn đối với phản ứng của y không hài lòng, giống như có vẻ một chút quan tâm đều không có, cảm thấy lạnh nhạt. Vốn đang trông cậy vào có thể nghe một chút ý kiến của y, bất mãn mà đá đá chân y: "Anh một chút ý kiến đều không có hả?"
"Anh tôn trọng quyết định của em, em cao hứng là quan trọng nhất. "Cung Hi Nặc đối với việc anh khi nào đi làm, lựa chọn đi làm chỗ nào cũng chưa có ý kiến, cho anh quyền tự chủ cùng tự do tuyệt.
Bất quá, vẫn là cảm thấy làm thầy giáo quá mức vất vả, mỗi ngày phần lớn thời gian không phải đứng thì chính là phải nói, lao động mệt tâm. Trở lại viện thiết kế làm, là lựa chọn không tồi.
"Bất quá, em giống như còn rất thích làm việc ở viện thiết kế."
"Đúng vậy! Anh biết không? Lúc em ở viện thiết, cảm thấy thời gian vui sướng nhất là giữa trưa, bởi vì thức ăn ở đó thật ngon. Làm đồ ăn cho bọn em thuộc một nhà trẻ, chỗ bọn em gần nhà trẻ đó. Sau đó bọn nhỏ ăn cái gì, bọn em liền ăn cái đó, thịt đều là thịt mạt, không phải thịt khối, đồ ăn cùng cơm đều rất mềm. Ai, hiện tại nhớ lại, em lúc trước kiên trì ở lại viện thiết kế, phần lớn nguyên nhân có thể là bởi vì cơm trưa." Nguyên Cảnh Khôn rất có hứng thú mà hồi tưởng lại chuyện trước kia ở viện thiết kế ( đời chỉ vì ăn là đây:)))))
Cung Hi Nặc nghĩ thầm, thật đúng là lý do kỳ quái.
Cung Hi Nặc cùng Nguyên Cảnh Khôn cuộc sống dần đi vào quỹ đạo, đặc biệt là Nguyên Cảnh Khôn đi làm trở lại, làm cuộc sống sinh hoạt chậm dãi mà phong phú hơn, khiến tinh thần anh tốt hơn, dần thích ứng với cuộc sống mới này. Mỗi ngày mặc dù bận rộn nhưng quan trọng là vẫn cảm thấy vui sướng cùng hạnh phúc.
Sáng sớm chuông báo đúng giờ vang lên, Nguyên Cảnh Khôn bị đánh thức, nhanh chóng ngồi dậy, quay đầu lại xem đồng hồ, vừa vặn 6 giờ rưỡi, không tính là muộn cũng không tính là sớm. Anh đẩy Cung Hi Nặc còn ngủ say Cung Hi Nặc: "Dậy đi, không phải nói muốn đi tập thể dục buổi sáng sao?"
Đêm hôm trước, hai người sau khi thương lượng xong liền đưa ra quyết định từ bây giờ buổi sáng sẽ dậy sớm để tập thể dục, một ngày thời gian đều ở chỗ làm rồi,nên không thể lãng phí thời gian được.
Cung Hi Nặc buồn ngủ, căn bản không muốn dậy, mơ hồ mà đáp lời: "ừ."
"Dậy nhanh!" Nguyên Cảnh Khôn một phen xốc chăn lê, dùng sức mà túm cánh tay y. Cung Hi Nặc không dậy nổi nhưng cũng không thể để anh cứ kéo tay mình đến trật khớp, không tình nguyện mà ngồi dậy, vẫn buồn ngủ:" mấy giờ rồi?"
"Sắp 7 giờ rồi, anh đừng lề mề nữa!" Nguyên Cảnh Khôn lôi kéo y rời giường, cùng đi rửa mặt, đổi quần áo thể thao.
Cung Hi Nặc lúc này phi thường hối hận tối hôm qua đáp ứng anh đi tập thể dục buổi sáng, mới sáng sớm, này không phải muốn hành người sao?
Hai người chậm chạy ở đường nhỏ bên cạnh biệt thự đường, Cung Hi Nặc hít thở không khí tươi mát của buổi sáng cảm thán: "Sáng sớm không khí thật tốt nha!"
Cung Hi Nặc nói xong, không được Nguyên Cảnh Khôn đáp lại, quay sang lại không thấy anh ở bên, dừng lại, quay người lại nhìn thấy anh đứng bên cạnh hồ nhỏ, đang nhìn chằ chằm một nhóm các ông già đang câu cá, biểu tình chuyên chú.
Nguyên Cảnh Khôn cảm nhận được y đi đến gần bên người, hỏi: "Anh nói bọn họ có câu được cá không?"
"Này em liền không hiểu đi, câu không được mới là ý bọn họ muốn" Cung Hi Nặc giãn ra hai tay, tùy ý trả lời anh.
"Phải không?" Nguyên Cảnh Khôn vẻ mặt nghiêm túc "Ai, nếu không em sáng mai tới câu cá cho anh ăn?"
"Trời ạ, không biết đến khi nào anh mới được ăn cá đây?" Cung Hi Nặc cố ý cảm thán.
Nguyên Cảnh Khôn trừng y: "Anh khinh thường em!"
"Nhanh nhanh. Bảo bối, đi nhanh đi, muộn làm rồi!" Cung Hi Nặc nâng tay lên thoáng nhìn qua đồng hồ, một phen kéo tay anh bước đi.
"Đừng kéo em, giày tuột rồi!" Nguyên Cảnh Khôn lực chú ý còn đặt trên chuyện câu cá, bỗng nhiên bi kéo, thiếu chút nữa ngã.
Buổi tối, Cung Hi Nặc tựa vào đầu giường, lật xem tạp chí, nâng chân vẫn đặt bên dưới giường lên đong đưa.
Nguyên Cảnh Khôn ngồi ở thảm lông trải dưới nền, bóc một quả vải bỏ vào miệng y.
Hai người câu được câu không mà nói chuyện phiếm.
"Anh có ước mơ không?" Nguyên Cảnh Khôn lại đút cho y một quả vải, hỏi.
Cung Hi Nặc lật một tờ tạp chí: "Không có. em thì sao?"
"Anh như thế nào có thể không có ước mơ?" Nguyên Cảnh Khôn đầu tiên là chất vấn y, rồi sau đó lại nói. "Kỳ thật em cũng không có."
Cung Hi Nặc buồn cười: "Trở thành kiến trúc sư không phải ước mơ của em sao?"
"Ân, xem như vậy đi. Em khi còn nhỏ lúc nói chuyện được tương đối trễ, sau đó ba ba cảm thấy em khẳng định là trí lực có vấn đề, vì thế, không có việc gì luôn nhắc mãi, em nếu thi không đậu đại học, liền theo ba ba học nghề, làm phụ sửa xe cho ba ba. Ba ba cơ hồ mỗi ngày đều nói, làm em đối với việc phụ sửa xe hình thành bóng ma! Sau đó sự thật chứng minh, em không phải trí lực có vấn đề, liền học đại học, chuyện thành phụ sử xe liền bay xa!" Nguyên Cảnh Khôn đắc ý phi phàm mà giải thích.
Cung Hi Nặc hứng thú bừng bừng mà nghe, cảm giác Nguyên Cảnh Khôn một nhà ba người thì ra sinh hoạt vui đến vậy.
"Vậy còn anh, rất ít nghe anh nhắc tới người nhà của anh!" Nguyên Cảnh Khôn vài lần đều muốn hỏi Cung Hi Nặc một chút về người nhà của y, đáng tiếc vẫn luôn không cơ hội.
"Cha mẹ anh lúc anh còn rất nhỏ liền qua đời, anh là ở cô nhi viện lớn lên." Cung Hi Nặc sắc mặt bình tĩnh, nghe không ra ngữ khí bi thương.
Nguyên Cảnh Khôn đầu tiên là kinh ngạc, tất cả đều không nghĩ tới Cung Hi Nặc cư nhiên là cô nhi, thương tiếc mà sờ sờ mặt y: "Ai, đứa trẻ đáng thương!"
Cung Hi Nặc còn không có tới kịp nói chuyện, Nguyên Cảnh Khôn lại hỏi: "Vậy các anh ở cô nhi viện như thế nào? Có phải hay không một số đứa bé là không ai muốn, sau đó đáng thương mà sống bên nhau"
Cung Hi Nặc liếc mắt nhìn anh: "Nào có, cùng ký túc trường học không sai biệt lắm"
"Anh đối với em thật tốt! Anh xem anh đáng thương như vậy, em phải đối tốt với anh đúng không. Em phải làm như nào mới tính là đối tốt với anh? Chính là thỏa mãn hết thảy tâm nguyện của anh. Mà tâm nguyện lớn nhất của anh chính là đối tốt với em cho nên em phải thảo mãn đầy đủ tâm nguyện của anh, làm anh đối tốt tốt tốt với em! Ai, em đúng là một người lương thiện!" Nguyên Cảnh Khôn nói giống hệt như ra lệnh, Cung Hi Nặc cân nhắc nửa ngày, mới hiểu được ý tứ của anh.
Cung Hi Nặc còn chưa kịp nói chuyện, Nguyên Cảnh Khôn thay đổi đề tài: "Vậy anh ở công ty cùng ở nhà giống nhau sao? anh ở công ty có phải hay không đặc biệt lợi hại? Không làm gì cũng khiến người ta sợ hãi? Mọi người nhìn thấy anh thở mạnh cũng không dám, luôn là một bộ dáng khí thế, mỗi lần ra cửa đều có rất nhiều người vây quanh? Anh có bảo tiêu không?"
Cung Hi Nặc đối với miêu tả của anh rất là bất đắc dĩ, cười cười: "Em có phải hay không xem phim truyền hình nhiều? Kiểu em nói giống như đại thiếu gia đi? Anh nhiều nhất chính là có chút nghiêm túc."
"Úi." Nguyên Cảnh Khôn hai mắt nhìn thẳng Cung Hi Nặc đối diện, đẩy cái đĩa ở trước hai người, ghé sát vào y.
"Chờ đã, anh trong miệng còn có quả vải." Cung Hi Nặc còn có một quả trong miệng vừa cho vào.
"Anh nuốt vào đi!" Nguyên Cảnh Khôn thật sự không biết nguyên lai Cung Hi Nặc lại thiếu tình thú như vậy.
"Không được, có hạt mà!" Cung Hi Nặc chính mình đều cảm thấy ngượng ngùng.