Nhưng chuyện này tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy.
Hai mươi tám năm, Cung Hi Nặc chưa bao giờ cảm thấy nôn nóng như vậy, gặp chuyện y vẫn luôn bình tĩnh, thế nhưng vào giờ phút này lại hoảng loạn lên. Dưới tình thế cấp bách, Cung Hi Nặc đôi tay từ phía sau ôm lấy vòng eo gầy khô của Nguyên Cảnh Khôn, lợi dụng chiều cao của bản thân, một tay đem anh bế lên.
Nguyên Cảnh Khôn vốn muốn rời đi, cứ như vậy, mũi chân đảo qua mặt đất, bị y ném ngã xuống đất, căm tức nhìn Cung Hi Nặc: "Cậu đến tột cùng là muốn làm cái gì? rốt cuộc cậu là ai hả?"
Cung Hi Nặc hai tay chống trên mặt đất, kề sát mặt anh, cảm nhận được hô hấp của Nguyên Cảnh Khôn phả trên mặt, nóng nảy nói nhanh: "Nguyên Cảnh Khôn, tôi thật sự phi thường sốt ruột. Không ai đem chuyện này ra để đùa giỡn. Anh nhất định phải giúp tôi, đồng thời, anh cũng có thể yêu cầu tôi giúp anh!"
Nguyên Cảnh Khôn trong vòng một ngày gặp quá nhiều chuyện, đầu óc phát đau, suy nghĩ hỗn loạn. Tự nhiên vô duyên vô cớ bị Cung Hi Nặc quấy rầy càng làm anh thêm lo lắng.
"Cậu, cậu......"
Tháng sáu, trời đang đổ mưa, oi bức cộng thêm bực bội làm trán hai người đều lấm tấm mồ hôi.
"Tôi xin anh." Cung Hi Nặc thanh âm mỏng manh lại bị Nguyên Cảnh Khôn nghe được rõ ràng, y, sống đến bây giờ, lần đầu tiên thấp giọng cầu xin người ta.
Nguyên Cảnh Khôn bắt lấy hai vai y, muốn đẩy y ra, dùng sức quá độ, khiến cho bả vai Cung Hi Nặc trở nên đau đơn, y thuận thế ngã lên người Nguyên Cảnh Khôn, bị người ta dùng lực đẩy, hai người bắt đầu lăn lộn trên mặt đất.
Bàn trà gỗ màu nâu bị bọn họ va chạm mà bang bang rung động, đồ trên bàn va chạm bùm bùm khiến cho người phục vụ ngoài cửa chú ý. Người phục vụ lễ phép gõ gõ cửa: "Cung tiên sinh, ngài có yêu cầu gì sao?"
"Không cần!" lúc hai người dừng lại, Cung Hi Nặc bị đặt ở phía dưới, tận lực ức chế thở dốc mà nói.
Nguyên Cảnh Khôn từ y trên người bò dậy, cả người khô nóng, không khỏi lôi kéo áo sơ mi để gió thổi vào, mồ hôi khiến cho quần áo gắt gao mà dán ở trên người, rất khó chịu.
Cung Hi Nặc đứng lên,mắt kính bị che một tầng sương, nhìn chăm chú vào Nguyên Cảnh Khôn, nửa ngày, một lần nữa mở miệng: "Anh hảo hảo một lần nữa suy xét."
Hai người sửa sang lại trang phục, bình tĩnh mà một trước một sau đi ra khỏi phòng trà.
Theo tới sau, Cảnh Hâm sớm đã đứng ở trước cửa phòng trà, trong tay chống một chiếc ô màu đen, tay khác còn cầm theo một chiếc ô màu trắng, không biết là chuẩn bị cho ai. Mưa không lớn, tí tách tí tách rơi.
"Tôi hy vọng anh có thể đáp ứng yêu cầu của tôi, vì tôi cũng là vì anh" Âm thanh của Cung Hi Nặc rất nhỏ, cách đó không xa Cảnh Hâm chỉ có thể nhìn thấy miệng y động, lại không biết y nói cái gì.
Nguyên Cảnh Khôn không nói gì, bước xuống bậc thang. Cảnh Hâm từ xa xông tới, đem ô che cho y. Nguyên Cảnh Khôn đẩy ô trong tay hắn ra, bước nhanh mà đi. Đàm phán cơ hồ là thất bại.
Cung Hi Nặc không biết kết quả như thế nào, hàm răng trắng tinh cắn vào đôi môi đỏ, qua hôm nay, còn cơ hội!
Thời gian không đợi người, hài tử, hài tử, không thể như vậy rời đi, tuyệt đối không thể!
Đúng lúc, Hạ Nhạc Phàm điện thoại tới, mang đến một tin tức tốt: Trải qua quá trình nghiên cứu nỗ lực của hắn, phôi thai có thể giữ được nửa tháng nữa.
Này rất có ý nghĩa, y còn thời gian, có thể tranh thủ cơ hội.
Cung Hi Nặc buông điện thoại, thở phào nhẹ nhõm, mặc kệ phải dùng thủ đoạn gì, mặc kể phải trả giá như thế nào. Nhất định phải biến Nguyên Cảnh Khôn trở thành mẹ đứa nhỏ, đứa nhỏ này nhất định phải do anh sinh hạ.
Lúc nửa đêm, Nguyên Cảnh Khôn trở lại căn nhà bị phá loạn. Không có chỗ đặt chân ở phòng khách, nơi nơi đều là mảnh vỡ của đồ đạc
Bực bội mà đá đá đồ vật dưới chân, Nguyên Cảnh Khôn suy sụp mà ngồi ở một chiếc ghế còn lành lặn trong phòng bếp, dựa lưng vào ghế nhắm chặt đôi mắt, sự việc diễn ra ban ngày không ngừng lập lại trong đầu.
Kế tiếp, anh nên xử lý việc nào trước?
Phải nhanh chóng an táng mẹ, còn phải sớm tối ở bên cạnh người cha đang bệnh, còn có một núi nợ khổng lồ bên ngoài, từng việc từng việc anh tựa hồ không thể biết nên làm gì trước.
Thời diểm trời tờ mờ sáng, Nguyên Cảnh Khôn đứng dậy, tắm rửa xong anh tùy ý ăn chút gì đó. Anh còn phải đi làm, đây là thời điểm, anh không thể nào chặt đứt nốt nguyền kinh tế duy nhất.
Trong nhà hỗn độn chờ lúc nào anh có tâm tình thu dọn cũng không muộn.
Nguyên Cảnh Khôn đổi bộ quần áo khác, tận lực không mang theo cảm xúc không đáng có, nỗ lực lấy lại tinh thần bình thường.
Mới ra khỏi cửa tiểu khu, liền bị người lấp kín, trực giác nói cho anh, nhất định là muốn đòi nợ. Quả không ngoài sở liệu, mấy cái người vạm vỡ chắn trước đường đi, ngữ khí không tốt:
"Ranh con, cha mày giả chết, mày cũng kgoong thể đi theo mà chơi trò mất tích đi, thiếu tiền chúng tao, rốt cuộc định khi nào trả"
Nguyên Cảnh Khôn nhìn thấy bọn họ, liền tức giận, nếu không phải bọn họ vô lý mà quấy phá, mẹ anh tuyệt đối sẽ không bỏ anh mà đi.
"Tôi nói cho cầ người biết, các người làm như vậy là trái pháp luật, tôi sẽ khởi tố các người"
"Hảo a!" Tên cầm đầu cười lạnh một tiếng. "Tao chờ mày chạy đi tố cáo tao! Tao còn ước gì mày tố cáo tao đi, biết cục Công An ở đâu không?" ngữ khí trào phúng khiêu khích khiến Nguyên Cảnh Khôn càng phẫn nộ, mất đi lý trí, một phen kéo cổ áo hắn: " Mày đừng quá kiêu ngạo!"
Mấy tên ở hắn thấy vậy, sôi nổi vây đi lên, tên cầm đầu ác một chút đều không sợ hãi, mỉm cười: "Hảo ranh con nhà người, có bản lĩnh thì mày hôm nay đánh chết tao!"
"Đừng cho là tao không dám!" Nguyên Cảnh Khôn thượng thủ một quyền, hướng thẳng vào mũi và miệng tên cầm đầu.
Tên cầm đầu lảo đảo lùi về phía sau vài bước, lau sạch máu bên miệng, dơ tay:" Đánh nó cho tao"
Tay cầm côn bổng mấy tên đàn em đồng loạt xông tới, Nguyên Cảnh Khôn căn bản không đem bọn chúng để vào mắt, một chân đem hai tên đã ngã.
Bọn chúng người đông thế mạnh, Nguyên Cảnh Khôn cố trước không màng sau, sơ sẩy một cái, tên đàn em một cái tay cầm gậy sắt vòng đến phía sau anh, tính đánh lén.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, gậy sắt rơi xuống trước vài giây, bị đá chân ngăn trở ở gáy của anh.
Nguyên Cảnh Khôn phản ứng lại quay người lại, kinh thấy Cung Hi Nặc: "Như thế nào lại là cậu?"
Cung Hi Nặc không kịp cùng hắn nói chuyện, một cú đá đem tên định tấn công Nguyên Cảnh Khôn đạp ngã xuống đất
Nguyên Cảnh Khôn túm Cung Hi Nặc, kéo hắn đến phía sau: "Không cần cậu, đi mau!"
Cung Hi Nặc kéo tay anh ra, xông lên phía trước, hung hăng mà bắt lấy cánh tay một tên dùng sức đem hắn vặn ngã xuống đất, thuận tay lấy luôn vũ khí của hắn.
Nguyên Cảnh Khôn căn bản không có thời gian cùng hắn dong dài, thành công đánh một tên phía sau hương tên cầm đầu đi tới.
Ai ngờ, tốp năm tốp ba ở xa chạy tới càng nhiều trên tay cầm vũ khí, hướng về phía ác tướng nam tử hô to: "Đại ca, chúng em tới, là thằng nào không biết sồn chết?"
Cung Hi Nặc thấy tình thế không ổn, kéo tay Nguyên Cảnh Khôn, chuẩn bị chạy trốn.
"Không được!" Nguyên Cảnh Khôn càng đánh càng hăng, không có ý tứ thu tay lại.
Cung Hi Nặc mạnh mẽ mà bắt lấy tay anh, ép buộc lôi anh chạy đến đối diện đường cái, trong lúc, hai người tay trong tay mà vượt qua vòng bảo hộ ở giữa đường cái. Chạy đến kiệt sức, thấy không có người đuổi theo, Cung Hi Nặc cùng Nguyên Cảnh Khôn đều thở hồng hộc, nghỉ ở một ngõ nhỏ tường loang lổ, không tự giác mà vẫn nắm tay nhau. Chờ hô hấp ổn định, mới ý thức được, cuống quýt buông tay ra, đều có cảm giác xấu hổ.
"Cậu như thế nào lại ở chỗ này?" Nguyên Cảnh Khôn nghi hoặc.
"Tôi chờ anh." Tối hôm qua Cung Hi Nặc một đêm không ngủ, tự mình lái xe đến trước cửa nhà Nguyên Cảnh Khôn, nghĩ muốn nhanh chóng hỏi anh đáp án.
"Cậu......" Nguyên Cảnh Khôn nhất thời không biết nói gì.
Cung Hi Nặc đi vào trước mặt anh, đôi tay chống ở trên tường, mặt đối mặt, nhìn thẳng vào mắt anh, ánh mắt tràn đầy thành khẩn, ngữ khí ôn hòa:
"Anh chẳng lẽ muốn mỗi ngày đều sống như vạy sao? Anh chẳng lẽ không muốn mau chóng chữa khỏi bệnh cho cha sao? Mẹ anh còn nằm ở nhà xác lạnh lẽo, bằng lực lượng bây giờ của anh, có thể xử lý tốt những việc này sao?"
Những câu này đều đánh vào tâm.
Nguyên Cảnh Khôn không nói chuyện, rũ mi mắt, mi tâm hơi nhíu, ngữ khí quyết liệt: "Hảo, tôi đáp ứng cậu!"