• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyên Cảnh Khôn sau khi tan tầm, giống mọi ngày lên tàu điện ngầm về nhà, trên đường liền bị một nữ nhân trẻ tuổi ngăn lại. Anh lập tức nhận ra, người đang ngăn anh lại không phải ai khác mà chính là mẹ của hài tử lần đó anh gặp ở công viên.

Dư Quý Dương đứng ở trước mặt anh, trên dưới đánh giá anh, hảo một nam nhân tuấn dật thanh tú, khí chất trầm tĩnh mang cho người cảm giác bình an, khó trách Cung Hi Nặc mê muội anh.

"Anh là Nguyên Cảnh Khôn?"

Nguyên Cảnh Khôn không vì sao cô đột nhiên xuất hiện, ngây thơ mà đáp lời: "Ân, cô là?"

"Cung Tỉ kêu tôi là mẹ, cho nên anh theo lý thường hẳn mà cho rằng tôi là Cung thái thái?" Dư Quý Dương ôn hòa cười, một câu nói ra thân phận của mình. "Đáng tiếc, anh đoán sai rồi, tôi không phải vợ của Cung Hi Nặc, tôi là...... Tôi là em gái anh ấy."

Em gái? Nguyên Cảnh Khôn nhíu mày, anh trước nay không nghe Cung Hi Nặc nói về gia đình y, không biết y cư nhiên có em gái.

Cung Tỉ? Nguyên lai hài tử tên gọi Cung Tỉ, Nguyên Cảnh Khôn ở trong lòng cười cười, thật là dễ nhớ, lại còn là một cái tên hay.

"Cung tiểu thư, chào cô." Nguyên Cảnh Khôn lễ phép mà cùng cô chào hỏi.

Dư Quý Dương cười rộ lên, sửa đúng lại xưng hô: "Tôi không họ Cung, tôi tên Dư Quý Dương. Để tôi nói cho anh, tôi với Hi Nặc quen nhau mười mấy năm, là anh em tốt. "

Nguyên Cảnh Khôn rõ ràng, bất quá như cũ nghi hoặc nguyên nhân cô đến đây: "Cô tìm tôi có việc?"

Dư Quý Dương gật đầu: "Ừ! Tôi có nói mấy câu muốn nói với anh. Về chuyện của anh cùng Hi Nặc tôi đều đã biết, tôi cảm thấy Hi Nặc làm vậy không đúng, anh ấy thật có lỗi với anh. Kỳ thật anh ấy vẫn luôn muốn cùng anh nói rõ mọi chuyện nhưng chính là không đủ dũng khí, tạo thành cục diện như ngày hôm nay, tôi nghĩ anh có thể hay không đi tìm anh ấy, để anh ấy đem lòng mình nói hết ra cho anh?"

Nguyên Cảnh Khôn hơi giật mình, tất cả không nghĩ tới, nữ nhân trước mắt này tìm anh vì chuyện giữa anh cùng Cung Hi Nặc, việc riêng bị người khác biết được, có điểm xấu hổ, không nói chuyện.

Ai nha, thật đúng là đều đủ nội liễm! Khó trách a, biến thành bộ dáng này! Dư Quý Dương trong lòng phun trào, trên mặt bảo trì thân thiết mỉm cười, chờ đợi anh trả lời.

Đợi nửa ngày, Nguyên Cảnh Khôn không nói, Dư Quý Dương có điểm sốt ruột, dứt khoát dùng ra đòn sát thủ uy hiếp anh: "Nguyên Cảnh Khôn, anh đừng lại do dự, anh không tranh thủ nói, nói không chừng tôi sẽ thật sự trở thành Cung thái thái! Anh cũng biết tính cách của Cung Hi Nặc, đến lúc đó, hai người các anh thật sự không còn đường mà vãn hồi đâu, Cung Hi Nặc tuyệt đối sẽ không vì tình cảm của mình mà đi làm tổn thương người khác!"

Dư Quý Dương nói xong, quan sát sắc mặt Nguyên Cảnh Khôn, cho rằng anh sẽ sinh khí, sẽ khổ sở, sẽ nôn nóng mà lập tức đi tìm Cung Hi Nặc.

Kết quả, Nguyên Cảnh Khôn sắc mặt bình thản mà đáp lại cô một câu: "Cho Cung Tỉ một gia đình hoàn chỉnh không phải rất tốt sao?"

Dư Quý Dương hoàn toàn bị "lý luận" hai người bọn họ đánh bại, bất chấp hình tượng mà dậm chân: " Muốn tôi nói thế nào anh mới rõ đây?"

"Dư tiểu thư, cảm ơn tâm ý của cô, tôi hy vọng, hai người có thể sống hạnh phúc" Nguyên Cảnh Khôn nói xong, vòng qua cô đi nhanh về phía trước.

Dư Quý Dương vẫn chưa từ bỏ, quay đầu lại, hướng anh hét: " Anh có biết hay không, Cung Hi Nặc nhớ anh đến mức sinh bệnh!"

Nguyên Cảnh Khôn bước chân chậm lại, cuối cùng hoàn toàn dừng lại, bóng dáng hơi hơi run lên một chút, rốt cuộc không có xoay người, lập tức rời đi.

Dư Quý Dương cảm thấy tuyệt vọng, đứng tại chỗ, lắc lắc đầu, trong lòng bốc hỏa, không chỗ phát tiết, thật muốn hét to vài câu! Cô đã giúp hai người đó phân tích rõ ràng như vậy, như thế nào bọn họ còn cố chấp như vậy? Tra tấn lẫn nhau, làm thế nào để hạnh phúc được?"

"Em cần phải nghĩ kỹ, chúng ta lần này rời đi, khả năng một thời gian dài đều sẽ không đã trở lại." Tống Diệp Dương nhìn Nguyên Cảnh Khôn thu thập hành lý, hảo tâm nhắc nhở anh.

Tống Diệp Dương ở công ty giao hàng của Chu Tuấn Kiệt nhận chức, vừa vặn có một đơn hàng cần vận chuyển đến một nơi khá xa, anh không phải chỉ muốn chuyển hàng mà còn muốn ở lại thành phố kia công tác một thời gian.

"Ân." Nguyên Cảnh Khôn biết anh sau này còn có việc, liền muốn đi cùng với anh.

Tống Diệp Dương không biết anh những năm gần đây đến tột cùng trải qua những chuyện gì, cảm giác anh cả người đều lâm vào một loại thật phiền muộn thật sâu, trong mắt luôn là cất giấu ưu thương không thể nào xoá bỏ.

Tống Diệp Dương nhìn chằm chằm động tác của anh, lại hỏi một lần:" Thật sự nghĩ kỹ rồi? Thuyền một khi đã đi, em nếu hối hận cũng không kịp. "

"Em biết" Nguyên Cảnh Khôn gật đầu, anh rốt cuộc hạ quyết tâm phải rời khỏi nơi mang lại cho anh quá nhiều bi thương, quá nhiều hồi ức, anh muốn một cuộc sống mới, quên đi hết tất cả, thời gian sẽ hoà tan đi ký ức, anh sẽ quên Cung Hi Nặc, quên Cung Tỉ, thậm chí quên đi chính mình.

"Hảo, vậy chúng ta chạng vạng ngày mai xuất phát." Tống Diệp Dương nói thời gian đi, liền xoay người về phòng.

Chờ anh đi rồi, Nguyên Cảnh Khôn suy sút mà đem quần áo trong tay ném vào vali, nằm liệt ở trên giường, giống như một quả bóng bay xẹp lép, một chút tinh thần đều không có.

Cung Hi Nặc, có những lời em muốn anh chính miệng nói ra với em. Nếu, anh không chịu nói, vậy chúng ta liền dừng lại ở đây, không cần dây dưa, đã không còn bất luận ý nghĩa gì.

Ban đêm yên tĩnh, Cung Hi Nặc giống nhue trước ngồi ở bàn sách, Cung Tỉ ngồi trong góc vẽ tranh, hai cha con mỗi người một việc, không quấy rầy lẫn nhau.

Dư Quý Dương đột nhiên vô cùng lo lắng mà chạy vào tới, kéo Cung Hi Nặc, ngữ khí cực nhanh: "Đừng nhìn sách nữa, Nguyên Cảnh Khôn đêm nay sẽ rời đi, anh mau đi tìm anh ấy đi, bằng không thật sự lại không còn cơ hội!"

Cung Hi Nặc giúp cô bình tĩnh, nghe không hiểu hỏi lại:" Nguyên Cảnh Khôn rời đi? Em ấy đi nơi nào?"

"Đúng vậy! Anh ấy rời khỏi nơi này, anh ấy muốn đi đến một nơi mà anh không tìm thấy" Dư Quý Dương thần sắc nôn nóng, nâng tay xem đồng hồ, bấm bấm giờ.

Cung Hi Nặc nhíu mày: "Em làm sao mà biết được?"

Dư Quý Dương không có thời gian cùng y dong dài, túm y đi ra ngoài: "Anh đừng hỏi nhiều như vậy, đi nhanh đi, thật sự không còn kịp rồi."

" mưa lớn như vậy, đêm nay khẳng định không thể xuất phát!" Tống Diệp Dương đứng ở khoang điều khiển, anh sẽ điều khiển thuyền hàng, cho nên cùng đi anh chỉ có hai nhân viên dỡ hàngc hai người kia sdang ở khoang sau ngủ.

Nguyên Cảnh Khôn nhíu mày, nhìn mưa bên ngoài, không biết vì sao có chút vội vàng muốn rời đi:" Không biết mưa đến khi nào thì tạnh"

" Anh nghĩ sớm nhất cũng phải đến sáng sớm ngày mai." Tống Diệp Dương căn cứ vào kinh nghiệm lúc trước trả lời anh.

Dư Quý Dương bằng tốc độ nhanh nhất lái xe chở Cung Hi Nặc đi đếm bến tàu, mưa to trắng trời, thuyền hàng không cách nào xuất phát, dừng lại ở trong mưa. Cô nhìn thấy thuyền hàng còn ở bến, yên lòng: "May quá, còn chưa đi."

Cung Hi Nặc ngồi ở bên cạnh, xuyên qua kính tràn đầy mưa rơi nhìn thuyền hàng, vẫn không nhúc nhích.

Dư Quý Dương cầm ô đi xuống xe, vòng sang cửa bên kia, mở cửa xe, đem anh túm xuống dưới: "Cung Hi Nặc, anh nhanh lên qua đi! Muốn giữ anh ấy lại!"

Mưa ngày càng lớn, Cung Hi Nặc cùng Dư Quý Dương cùng mở một cái ô, nước mưa thật nhanh đã làm ướt quần áo của hai người, tiếng mưa ào ào ảnh hưởng đến tiếng nói chuyện của hai người họ, bọn họ không thể không nói lớn không đối phương sẽ không nghe rõ.

"Dư Quý Dương, trở về đi!" Cung Hi Nặc đem phần lớn ô che sang bên cô.

Dư Quý Dương dùng sức mà đẩy y: "Không được! Anh nhất định phải qua đi! chẳng lẽ thật sự muốn vĩnh viễn mất đi anh ấy sao?"

Mưa càng rơi xuống càng lớn, Cung Hi Nặc nas lấy tay cô, muốn bước về phía xe: "Đi thôi!"

Dư Quý Dương không biết sao lại thế này, sức lực đột nhiên trở nên rất lớn, cô gắt gao mà túm tay Cung Hi Nặc, đem y kéo đến bãi đất trống trước bến tàu, chỉ tay vào thuyền hàng: "Cung Hi Nặc, anh là đồ nhát gan! Anh xem, anh ấy ở bên trong, vài bước chân thôi, như vậy khó đi sao? Cung Hi Nặc, anh......"

Dư Quý Dương nói còn chưa nói xong, thấy Cung Hi Nặc bỗng nhiên sững sờ đứng ở đó, từ một bên mặt y nhìn thấy biểu tình kinh ngạc, cô quay đầu lại thấy Nguyên Cảnh Khôn không biết từ khi nào cầm ô màu đèn đứng ở đối diện bọn họ.

Dư Quý Dương cười rộ lên, mạnh mẽ mà đem Cung Hi Nặc đẩy qua: "Mau đi a!"

Cung Hi Nặc cả người ướt đẫm, áo sơmi kề sát ở trên người, tóc nhỏ nước, chật vật bất kham mà xuất hiện ở trước mặt Nguyên Cảnh Khôn.

Dư Quý Dương đại công cáo thành (*), mở ô, xoay người rời đi, đi vài bước, lại nghĩ đến điều gì đó, quay người lại, hướng Cung Hi Nặc hét: "Cung Hi Nặc, anh nhất định phải thành công đó!"

(*) Chỉ một ai đó cuối cùng cũng thành công trong một việc gì đó.

Cung Hi Nặc quay đầu lại thấy Dư Quý Dương đã hoà vào trong mưa, vẫy vẫy tay, chào cô. Y không nhìn thấy nước mặt trên mặt Dư Quý Dương, còn có vui mừng tươi cười. Cô vừa cười vừa khóc bao hàm rất nhiều ý tứ, có cao hứng, có mất mát... còn có một phần tình cảm đã được giải thoát, cùng một phần tâm tình chúc phúc.

Cung Hi Nặc đối mặt Nguyên Cảnh Khôn, há miệng thở dốc, từng hạt mưa lớn rơi vào miệng, cúi đầu, nửa ngày vô ngữ.

Nguyên Cảnh Khôn đứng ở tại chỗ, an tĩnh chờ đợi.

Cung Hi Nặc tiến lên một bước, xoay người, ổn định một chút cảm xúc, lại lần nữa xoay người, chậm rãi mở miệng, ngữ khí rất nhỏ, thanh âm trầm thấp, ngữ tốc thong thả.

"Anh cảm thấy......"

Tạm dừng một chút.

"Chuyện tương lai......"

Cách một lúc.

"Chỉ cần có em ở bên......"

Rốt cuộc lấy hết can đảm nhìn thẳng khuôn mặt Nguyên Cảnh Khôn.

"Mới có thể sống......"

Cung Hi Nặc nói trong hỗn loạn tiếng nước truyền thẳng đến lỗ tai Nguyên Cảnh Khôn lỗ tai, anh nghe rất rõ ràng.

Hai người nhìn chăm chú thật lâu sau, không tiếng động mà hóa giải hết thảy hiểu lầm, thần sắc thoải mái xuất hiện trên mặt cả hai người.

Nguyên Cảnh Khôn cái gì cũng chưa nói, tiến lên vài bước, đem ô giơ che cho cả lên hai người.

Trong khoang thuyền, Tống Diệp Dương ánh mắt dừng lại ở Nguyên Cảnh Khôn cùng Cung Hi Nặc, nếu là người khác, chỉ nhìn mặt hai người bọn họ có lẽ sẽ không hiểu ra chuyện bên trong, nhưng anh thích nam nhân vì thế nên chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra quan hệ giữa hai người bọn họ.

Nguyên Cảnh Khôn ngồi ở bên cạnh cửa khoang thuyền, nhìn chằm chằm mưa rơi ngoài cửa sổ, một bộ dáng thản nhiên.

Cung Hi Nặc ngồi ở ghế dài đối diện anh, trên người khoác cái khăn, ngẩng mặt si ngốc mà nhìn Nguyên Cảnh Khôn, không nháy mắt.

Tống Diệp Dương ho nhẹ một tiếng: "Vốn dĩ anh cũng không nghĩ làm bóng đèn, nhưng là, bên ngoài mưa lớn như vậy, hai người các em cũng không đành lòng để anh đứng ngoài boong tàu như tắm vòi sen đâu nhờ"

Cung Hi Nặc bị đột nhiên bị tiếng nói kéo trở về, cúi đầu, dùng khăn lau lau tóc.

Tống Diệp Dương thấy hai người không phản ứng, dứt khoát ngồi cạnh Cung Hi Nặc, trực tiếp hỏi: "Cậu tên là gì?"

"Cung Hi Nặc." Cung Hi Nặc không biết anh ta là ai, bất quá vẫn là thái độ hòa khí mà trả lời anh.

Tống Diệp Dương gật gật đầu, lại hỏi: "Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

"Tôi so với em ấy nhỏ hơn hai tuổi." Cung Hi Nặc theo phân tích của Dư Quý Dương, người này có thể là người nhà Nguyên Cảnh Khôn.

Tống Diệp Dương lại lần nữa gật đầu: "Úc. Nhìn cậu cũng tầm 25,26 tuổi, không ngờ lớn tuổi hơn, nhưng không sao"

Cung Hi Nặc nhìn nhìn Nguyên Cảnh Khôn, anh đứng không nhúc nhích, trên mặt không biểu tình, phảng phất không nghe được đối thoại giữa bọn họ.

Tống Diệp Dương cười thần bí, nói trắng ra: "Thích Cảnh Khôn nhà tôi ở chỗ nào?"

Cung Hi Nặc xương gò má nổi lên màu hồng nhạt, động tác lau tóc dừng lại, không trả lời vấn đề của anh.

"Ách xì......" Cung Hi Nặc bị lạnh, có chút triệu chứng cảm mạo, nhịn nửa ngày, không nghẹn được, liền hắt xì, bất quá âm thanh thanh vẫn là nghẹn trong cổ họng.

Nguyên Cảnh Khôn xoay người lại, đi đến bên người y, sờ sờ trán y, còn hảo không phát sốt. Duỗi tay tháo kính của y ra, dùng khăn lông cẩn thận mà lau khô, một lần nữa đeo lại cho y. Vứt khăn lông đi, lấy một cái khăn mới đem tóc y lau khô.

Cung Hi Nặc vẫn không nhúc nhích mà tùy ý anh đùa nghịch, cuối cùng tiếp nhận cốc nước ấm anh đưa qua, độ ấm truyền qua đôi tay truyền khắp toàn thân, thân thể lạnh lẽo dần dần ấm lên.

Mưa to thẳng đến buổi trưa ngày hôm sau mới tạnh, Tống Diệp Dương có việc, không thể chậm trễ thời gian, đem Nguyên Cảnh Khôn cùng Cung Hi Nặc ném ở bến tàu, lái thuyền rời đi.

Cung Hi Nặc xe tối hôm qua bị Dư Quý Dương lái đi, hai người đứng ở quảng trường trống trải quảng trường, xung quanh không ai, mắt nhìn vô vọng. Xem tình hình, bọn họ cần phải đi đến chỗ đầu quốc lộ, mới có cơ hội gọi được xe trở về thành phố.

Một lúc sau, Cung Hi Nặc đi ở phía trước, Nguyên Cảnh Khôn lôi vali đi phía sau y, đường cái rộng lớn, xe cộ thưa thớt, chỉ có hai người bọn họ thong thả đi tới bước chân.

Hai người sóng vai mà đi, yên lặng mà đi, Cung Hi Nặc đột nhiên một phen cầm lấy tay Nguyên Cảnh Khôn, lòng bàn tay đan xen, càng nắm càng chặt.

Nguyên Cảnh Khôn nắm chặt tay y, nhìn thoáng qua sườn mặt Cung Hi Nặc, khuôn mặt y bình thản lộ ra nhàn nhạt vui sướng, thần sắc kia, chỉ có anh nhìn ra được, hiểu được.

Cung Hi Nặc và Nguyên Cảnh Khôn mười ngón tay đan vào nhau, không nói chuyện, cũng không nhìn anh, sải bước đi về phía trước.

Hoàng hôn chiếu vào trên người bọn họ, hai người bước chân kiên định, con đường này, anh và em, cùng nhau đi, không xa rời nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK