Nguyên Cảnh Khôn ăn xong cơm chiều, vẫn luôn ngồi ở phòng khách chờ, thời gian phá lệ trôi qua thật chậm, rất nhiều lần cảm thấy đồng hồ như bất động không chạy.
Nguyên Cảnh Khôn nóng vội, lại không thể gọi điện cho Cung Hi Nặc, canh trừng điện thoại, chờ điện thoại của giữ Cung Hi Nặc, chờ mãi chờ mãi, điện thoại một chút động tĩnh đều không có.
Vì thế, anh lại hoài nghi điện thoại có khi nào hỏng rồi, cách một lát lại ấn nút loa, xác định điện thoại không có vấn đề gì.
Hạ Nhạc Phàm nhìn ra tâm tư của anh, cố ý sai khiến, xúi giục Cảnh Hâm gọi cho Cung Hi Nặc: "Ai, em gọi điện cho Cung tiên sinh đi, hỏi anh ấy khi nào thì về"
Cảnh Hâm cùng Hạ Nhạc Phàm càng ngày độ ăn ý càng cao, ý tứ trên mặt Hạ Nhạc Phàm cậu tự nhiên rõ ràng, mở máy, bấm số điện thoại của Cung Hi Nặc, điện thoại vang lên vài tiếng, chứng minh Cung Hi Nặc đã xuống máy bay.
"Cung tổng, anh đại khái khi nào trở về?"
Cung Hi Nặc mới vừa xuống máy bay mở điện thoại ra thì Cảnh Hâm liền gọi đến, không kịp lên xe, trước tiên nghe điện thoại:" Chắc tầm 20 phút nữa, làm sao vậy? Nguyên tiên sinh đâu?"
Cảnh Hâm đề cao giọng, lặp lại một lần để Nguyên Cảnh Khôn nghe thấy:" À còn 20 phút a" Lại thấp giọng " Nguyên tiên sinh còn chưa có ăn cơm đâu, vẫn chờ anh"
Cung Hi Nặc không nói chuyện, trực tiếp cúp điện thoại.
Lái xe nhận hành lý trong tay y, bỏ vào cốp xe, hỏi: "Cung tổng, anh về nhà hay ở đâu?"
Cung Hi Nặc ngẫm lại: "Anh gọi xe trở về đi, tôi tự lái xe"
Cung Hi Nặc bằng tốc độ nhanh nhất chạy xe về chung cư, Nguyên Cảnh Khôn khẳng định chờ sốt ruột, sớm biết vậy thì mai mới về, ít nhất thời gian sớm sủa, không làm ảnh hưởng đến anh nghỉ ngơi.
Cửa chính vang lên, Nguyên Cảnh Khôn từ trên sô pha đứng lên, xoay người, nhìn chằm chằm cửa nhà sắp mở rộng mở.
Cảnh Hâm muốn đi mở cửa, bị Hạ Nhạc Phàm ngăn lại, kéo vào phòng ngủ, đỡ phải đi làm bóng đèn.
Cung Hi Nặc mở cửa, kéo vali hành lý tiến vào, chưa kịp đổi giày với cởi áo khoác liền tìm kiếm thân ảnh Nguyên Cảnh Khôn, thấy anh đứng ở phòng khách, hiểu ý cười.
Nguyên Cảnh Khôn chậm rãi đi tới, thấy y chỉ mặc đúng một cái áo khoác, ban đêm vừa lạnh vừa ẩm ướt, bên ngoài đã có một tầng sương dày.
"Lạnh không?"
Cung Hi Nặc buông tay, lắc đầu: "Không lạnh."
"Nói dối! mũi đều đỏ!" Nguyên Cảnh Khôn dùng tay sờ sờ chóp mũi đã đông lạnh đỏ bừng của y.
Cung Hi Nặc cầm tay anh, điều tiết không khí: "Anh đây là thấy em quá cảm động."
Nguyên Cảnh Khôn cười cười: "Ăn cơm chưa? Nấu sủi cảo ăn."
"Không cần, anh ở trên máy bay ăn rồi." Cung Hi Nặc không muốn tối còn bày ra, lại nói đi đường mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi sớm một chút.
Nguyên Cảnh Khôn kiên trì: "Không được, nhất định phải ăn mấy cái. Em còn chưa có ăn cơm đâu, bồi em ăn đi."
"Hảo." Mặc kệ Nguyên Cảnh Khôn nói cái gì, Cung Hi Nặc cũng không có biện pháp cự tuyệt anh.
Nguyên Cảnh Khôn không kinh động Cảnh Hâm, thừa dịp Cung Hi Nặc thay quần áo tắm rửa liền nấu hảo sủi cảo, hai người ăn mấy cái, dư lại toàn làm đồ ăn khuya cho Hạ Nhạc Phàm với Cảnh Hâm.
Trước khi ngủ, Cung Hi Nặc nghiêng người, trong bóng đêm nhìn chằm chằm dung nhan ngủ say của Nguyên Cảnh Khôn, mấy ngày không gặp, tưởng niệm thật nhiều, nhìn bao nhiêu cũng không đủ, càng nhìn lại càng không muốn rời mắt.
Nguyên Cảnh Khôn chớp mắt, có thể cảm nhận được ánh mắt y, vươn tay che lại mắt y: "Đừng nhìn, nhanh ngủ đi!"
Cung Hi Nặc cầm lấy tay anh, tới gần anh, tìm cớ: " Anh bị lệch múi giờ"
Nguyên Cảnh Khôn khóe miệng giơ lên: "Em lại không phải đồng hồ!"
Cung Hi Nặc gần chút nữa một chút, nếu không phải bụng Nguyên Cảnh Khôn quá lớn, nhất định sẽ ôm lấy anh. Cái này, chỉ có thể cầm tay anh.
Sáng hôm sau, Nguyên Cảnh Khôn tỉnh dậy trước Cung Hi Nặc, hài tử trong bụng mỗi ngày đều sẽ rất sớm tỉnh lại, thuận tiện gọi anh, quay mặt lại, thấy Cung Hi Nặc đem đầu vùi ở trong chăn, cuộn tròn thân mình, không muốn rời giường.
Nguyên Cảnh Khôn bật cười, người này, tư thế như vậy, sợ không thở nổi.
Cung Hi Nặc từ từ tỉnh lại, không mở ra được mắt, lắc lắc đầu, lẩm bẩm: "Như thế nào hôm nay không phải thứ Bảy?"
Không chỉ mỗi nhân viên mong mỏi cuối tuần, nguyên lai lão tổng cũng trông ngóng không phải đi làm.
Cung Hi Nặc nâng Nguyên Cảnh Khôn dậy, hai người cùng nhau rửa mặt, ăn sáng, Cung Hi Nặc trở lại phòng ngủ thay quần áo, Nguyên Cảnh Khôn đứng ở trước mặt y, chỉnh cúc áo cho y, Cung Hi Nặc sửa sang lại cổ áo cùng cổ tay áo.
"Mệt đến hoảng." Cung Hi Nặc không hoãn lại được, đầy mặt mệt mỏi.
"Ngồi mười mấy tiếng trên máy bay có thể không mệt sao?" Nguyên Cảnh Khôn giữ chặt Cung Hi Nặc, "Ai, còn có một cái chưa cài xong đâu"
Cung Hi Nặc đứng lại, chờ Nguyên Cảnh Khôn cài xong cái cúc cuối cùng, cận thận phủi một sợi tóc rớt trên vai xuống: "Hôm nay không có việc gì, sớm một chút trở về."
"Hảo." Cung Hi Nặc không hỏi nguyên nhân, đáp ứng.
Nguyên Cảnh Khôn đưa y tới cửa, Cung Hi Nặc mặt dán vào mặt anh, ở bên tai anh nhẹ giọng nói: "Ngủ tiếp một lát đi."
Cung Hi Nặc tan tầm trở về, chiều ăn mì nước thịt kho, Nguyên Cảnh Khôn không thích mì, Cảnh Hâm làm rất ít, không hỏi nhiều, rửa tay ăn cơm.
Nguyên Cảnh Khôn thời gian mang thai yêu thích ăn cay, tương ớt mỗi bữa đều phải có, mỗi lần ăn không nhiều lắm, chủ yếu là cho có.
Cung Hi Nặc đứng dậy mở ra tủ lạnh lấy tương ớt, phát hiện tủ lạnh có một cái bánh sinh nhật, kinh ngạc: "Như thế nào lại có bánh kem?"
"Ăn sinh nhật có thể không có bánh kem sao? Có thể không ăn mì sao?" Nguyên Cảnh Khôn quay đầu lại nhìn y, ngữ khí bình tĩnh.
Cung Hi Nặc bừng tỉnh đại ngộ, hôm nay là sinh nhật của chính mình, quá bận rộn nên quên mất, khó trách tối hôm qua Nguyên Cảnh Khôn một hai bắt y phải ăn sủi cảo, thì ra là thế.
Cung Hi Nặc lấy ra tương ớt trở lại trên chỗ ngồi, cúi đầu nhìn chăm chú vào sợi mì.
Từ nhỏ đến lớn, y đều chưa từng ăn sinh nhật, duy nhất một lần vẫn là mười năm trước cùng Dương Nghệ Thanh cùng nhau vượt qua sinh nhật mười tám tuổi, bất quá, lần đó cũng chưa nói là sinh nhật y, căn bản không tính.
Cung Hi Nặc không thể tưởng được Nguyên Cảnh Khôn thế nhưng sẽ biết sinh nhật mình, có lẽ là Cảnh Hâm nói cho anh. Mặc kệ thế nào, Nguyên Cảnh Khôn là người đầu tiên vì y mà chuẩn bị sinh nhật, làm y cảm động.
Cung Hi Nặc không nói chuyện, không nhìn anh, cầm lấy chiếc đũa, há to mồm ăn mì.
Hạ Nhạc Phàm cùng Cảnh Hâm liếc nhau, đối với biểu hiện không mặn không nhạt của Cung Hi Nặc cực độ thất vọng, một chút đều không ngoài ý muốn, một chút đều không cảm động, một chút đều không kích động, hai người cũng chưa làm gì!
Ăn xong mì, Cung Hi Nặc thổi nến rồi cắt bánh kem, miếng đầu tiên trước đưa cho Nguyên Cảnh Khôn, anh không muốn khăng khăng cấp đưa cho Cung Hi Nặc để sống lâu trăm tuổi.
Không có tiệc sinh nhật náo nhiệt, không có quà sinh nhật đắt tiền nhưng Cung Hi Nặc cảm thấy sinh nhật này quá ấm lại lại vui sướng, chỉ một câu chúc mừng sinh nhật của Nguyên Cảnh Khôn đã trân quý hơn so với bất kì món quà nào.
Cung Hi Nặc cầm sách, ở phòng ngủ đi qua đi lại, khiên Nguyên Cảnh Khôn chóng mặt:" Anh không thể ngồi yên đọc sách à?"
"Hả?" Cung Hi Nặc hạ sách xuống một chút.
"Nếu không anh đi lau xe."
"Đang buổi tối nghĩ gì mà đòi đi lau xe?" Nguyên Cảnh Khôn kỳ quái.
Cung Hi Nặc vuốt bụng: "Đêm nay giống như ăn hơi nhiều, có chút tức bụng"
Nguyên Cảnh Khôn cười rộ lên, sau đó góp ý cho y:" anh đi lau đi, không chừng có thể tiêu cơm!"
Nguyên Cảnh Khôn dự tính ngày sinh vào tháng 2, trùng hợp tránh được qua ngày tết.
Về lựa chọn phương pháp sinh nào, Hạ Nhạc Phàm hỏi ý kiến Cung Hi Nặc trước, Cung Hi Nặc đối sinh nở hoàn toàn không biết gì cả, bất quá vẫn là biết sinh tự nhiên rất thống khổ, không hút do dự lựa chọn sinh mổ, ít nhất Nguyên Cảnh Khôn có thể bớt khổ hơn một chút.
Cung Hi Nặc còn không có cùng Nguyên Cảnh Khôn thương lượng, tính toán qua năm lại nói. Không muốn làm Nguyên Cảnh Khôn khẩn trương cùng lo lắng thêm, y thường nhìn thấy Nguyên Cảnh Khôn biểu tình ưu phiền vuốt bụng, như vậy anh chắc thực sợ hãi sắp đến ngày sinh.
30 tết, Cung Hi Nặc tự mình dán câu đối xuân, điếu tiền cùng phúc tự, Nguyên Cảnh Khôn ngồi ở trên sô pha, không hỗ trợ, phần eo ngành càng nặng, không thể đứng quá lậ, thậm trí chỉ cần đứng một lát, eo liền đau đến lợi hại.
Cảnh Hâm sáng sớm đem cửa trong nhà lau đến sáng bóng, rồi cùng Hạ Nhạc Phàm ra siêu thị sắm tết.
Bọn họ cũng không có về nhà ăn tết, lưu lại Cung Hi Nặc cùng Nguyên Cảnh Khôn hai người ăn tết, có vẻ quá mức với quạnh quẽ.
Lại nói, Hạ Nhạc Phàm thấy Nguyên Cảnh Khôn mấy ngày nay phá lệ mệt mỏi, mặt lộ vẻ mệt mỏi, ăn không tốt, tinh thần vô dụng, ẩn ẩn mà lo lắng sẽ sinh non, canh giữ ở bên người anh, chuẩn bị tốt nhất những tình huống đột nhiên phát sinh.
Cảnh Hâm cùng Hạ Nhạc Phàm tương đối thông minh mà chọn đúng ngày 30 đi mua hàng tết, siêu thị ít người, không thấy chen chúc, dù sao bọn họ ít người, ăn không hết nhiều đồ, tùy tiện mua một ít quả khô, tạo không khí ngày tết.
Nguyên Cảnh Khôn không ăn cơm trưa, nghiêng người nằm ở trên giường, tay đặt ở trên bụng, nhắm mắt lại, uể oải vô lực, trong bụng hài tử từ tối hôm qua bắt đầu động lợi hại, đá chân nhỏ, duỗi tay nhỏ, thỉnh thoảng lại quay cuồng thân thể nhỏ, qua lại lăn lộn, làm cho anh một đêm lăn qua lộn lại ngủ không tốt.
Cung Hi Nặc gắp cho anh một ít đồ ăn anh ưa thích đặt vào bát, bê bát cơm đi vào phòng ngủ, ngồi vào bên người anh, trộn đồ ăn cùng cơm, múc một thìa nhỏ, đưa đến bên miệng anh.
"Ăn chút đi, sáng sớm liền không ăn."
Nguyên Cảnh Khôn không mở mắt, lắc đầu, lười nói chuyện, thai nhi như cũ khó ăn uống, anh không muốn ăn.
Cung Hi Nặc cầm bát đặt ở trên bàn sách, không biết rốt cuộc anh khó chịu chỗ nào,
đặt lại gối, đỡ anh nghiêng người nằm xuống, vẫn muốn ngủ một lát.
Nguyên Cảnh Khôn một giấc ngủ dậy, cảm giác tốt hơn chút, thai nhi an tĩnh lại, đại khái là lăn lộn mệt mỏi, cũng đã ngủ.
Cung Hi Nặc đem cháo trắng còn nóng lên, uy anh ăn xong non nửa chén, Nguyên Cảnh Khôn tinh thần tốt lên, khôi phục lực khí. Cơm tất niên là sủi cảo nhân thịt, Hạ Nhạc Phàm cùng Cảnh Hâm làm cả một buổi chiều, nhân bên trong còn bỏ thêm da phấn hồng, còn không biết từ nơi nào học được cách bỏ tiền xu vào trong, táo đỏ, đường phèn tất cả đều có ý nghĩa.
Đến bữa, Nguyên Cảnh Khôn vừa lúc ăn đến sủi cảo táo đỏ, mà Cung Hi Nặc một ngụm ăn hết sủi cảo có tiền su, Hạ Nhạc Phàm thìnawn sủi cảo có đường phèn, chỉ có Cảnh Hâm cái gì cũng chưa ăn được, không cao hứng mà hướng về phía Hạ Nhạc Phàm lẩm bẩm:
"Anh lại lừa em lấy hết đúng không!"
Bốn người ngồi ở phòng khách xem chương tình Tết âm lịch, Cảnh Hâm cùng Hạ Nhạc Phàm nhìn chằm chằm TV, thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười.
Thai nhi nghỉ ngơi đủ rồi, sau khi tỉnh lại lần nữa liền động, Nguyên Cảnh Khôn tay xoa ở trên bụng qua lại trấn an hài tử, trấn an không có tác dụng, không tự giác về ngồi trượt xuống phía dưới một ít, nhéo eo.
Cung Hi Nặc cảm nhận được anh không khoẻ, nâng lên thân thể anh: "Làm sao vậy? Không dễ chịu?"
Hạ Nhạc Phàm ánh mắt bị lời của Cung Hi Nặc hấp dẫn qua, đứng lên đi qua đi, ngồi xổm bên người Nguyên Cảnh Khôn: "Nguyên tiên sinh, làm sao vậy?"
Nguyên Cảnh Khôn túm cánh tay Cung Hi Nặc, ngồi dậy một ít, lắc đầu: "Không có việc gì."
Cung Hi Nặc dứt khoát không cho để anh ngồi ở lại, đỡ anh trở lại phòng ngủ.
Nguyên Cảnh Khôn vừa tới giường đều hết sức lực, thật vất nằm xuống, Cung Hi Nặc đắp chăn cho anh, không quấy rầy anh nghỉ ngơi, một mình ngồi vào bàn, thất thần mà đọc sách.
Cảnh Hâm cùng Hạ Nhạc Phàm kiên trì đến gõ đợi đến 12 giờ đêm, cũng may tiểu khu không đông dân cư, người đốt pháo hoa ít ỏi, một chút tiếng động rồi liền kết thúc.
Cung Hi Nặc nhẹ nhàng mà bò lên trên giường, thấy Nguyên Cảnh Khôn nhắm chặt hai mắt, hô hấp đều đều, thoạt nhìn không hề khó chịu, yên tâm mà ngủ.
Mùng một tết, Cung Hi Nặc không thể không đi tham gia tiệc tất niên của công ty, Nguyên Cảnh Khôn trạng thái không tốt, một đêm xoay người ba lần, như thế nào nằm đều cảm thấy có loại cảm giác áp bách, thai nhi động càng ngày càng thường xuyên, một khắc không nhàn rỗi.
Cung Hi Nặc thấy vậy, tính không tham gia tiệc, bất đắc dĩ tổng công Chương Phủ cùng thư ký trưởng Trương Quân mỗi người cách mười phút lại gọi điện thúc giục y, các vị khách khứa cùng nhân viên cao cấp ở công ty đều ở đây, duy nhất thiếu mỗi y.
Nguyên Cảnh Khôn nửa ngủ nghe thấy y nhận điện thoại, miễn cưỡng mở to mắt: "Anh đi đi, em không có việc gì."
Cung Hi Nặc nơi nào yên tâm: "Không có việc gì, anh một lát nữa đi."
Nguyên Cảnh Khôn trong lòng kỳ thật không hy vọng Cung Hi Nặc lúc này rời đi, nhưng lại không thể chậm trễ chính sự của y, ngữ khí không kiên nhẫn mà giục hắn: "Đi nhanh đi thôi, đừng chậm trễ."
Cung Hi Nặc còn chưa nói lời nói xong, di động lại vang lên, y có chút bực bội mà tắt máy, chính là dù y có ở mãi bên người Nguyên Cảnh Khôn, anh chính là vẫn không hề khoẻ hơn chút nào.
Nguyên Cảnh Khôn nâng lên người, nở một nụ cười, đẩy y: "Đừng ở trước mặt em lượn lờ nữa, nên làm gì thì làm đi!"
Nguyên Cảnh Khôn đẩy không có sức, người y vẫn không di chuyển gì, Cung Hi Nặc đỡ anh: "Hảo đi, anh hãy đi trước, phỏng chừng buổi chiều sẽ trở về."
Nguyên Cảnh Khôn một lần nữa nằm xuống, gật đầu: "Ân, đi sớm về sớm."
Cung Hi Nặc thay xong tây trang màu đen, càng làm tôn lên vẻ tiêu sái của y, cúi người dặn dò Nguyên Cảnh Khôn: "Nếu không thoải mái, nhất định phải gọi cho bác sĩ Hạ"
Cung Hi Nặc chạy tới khách sạn, toàn bộ đại sảnh đèn sáng huy hoàng, khách tham dự trang phục lộng lẫy mà tụ tập thành tốp năm tốp ba nói chuyện phiếm, bộ lầu một đại sảnh ngọn đèn dầu huy hoàng, trong tay giơ các loại champagne, rượu vang đỏ, tươi cười đầy mặt, nói chuyện với nhau thật vui, chạm cốc với nhau.
Thư ký trưởng Trương Quân ra đón: "Anh như thế nào giờ mới đến?"
Không đợi Cung Hi Nặc nói chuyện, Trương Quân liền đưa cho y một tấm card thủ công tinh xảo:" chờ anh đọc diễn văn "
Cung Hi Nặc điều chỉnh tốt cảm xúc, đi lên bậc thang, kéo cao microphone, giống như mỗi năm trước, dùng giọng nói trầm thấp, bình tĩnh nói dăm ba câu, dưới đài vang lên một tràng vỗ tay.
Cung Hi Nặc khom lưng chào, vội vàng xuống dưới, kéo Chương Phủ qua, giao phó: "Tôi còn có việc, đi trước, bên này mọi người ứng phó."
Chương Phủ trừng lớn đôi mắt, nâng cằm lên, chỉ hướng cách đó không xa mấy nam nhân trung niên đang đứng: "Cung tổng, bên kia còn có vài vị chính khách muốn gặp ngài."
Cung Hi Nặc liếc mắt một cái liền chuẩn bị đi, không có thời gian mà xã giao với bọn họ: "Để phó tổng tiếp đi, tôi đi trước. Không có việc gì nói, đừng gọi điện thoại cho tôi."
Cung Hi Nặc nói xong tắt điện thoại, bảo tài xế ở lại, một mình lái xe về chung cư, một đường lòng nóng như lửa đốt, hận không thể đi nhanh hơn, thiếu chút nữa cùng xe tải lớn va chạm.