- Ô! Phi Hân! Cô đã tỉnh rồi đấy à? Bây giờ trông cô rất tươi tỉnh.
Phi Hân cảm thấy lo ngại trước một người lạ hoắt. Nàng rụt rè:
- Anh … anh là … Xin lỗi, anh là ai vậy?
- À, Tôi là bác sĩ Mẫn Hào. Sáng tới giờ, tôi đã trực tiếp điều trị cho cô.
- Nhưng tôi đang ở bệnh viện nào vậy?
- Không. Đây là phòng mạch tư của tôi, chứ không phải là bệnh viện. Cô đừng lo ngại gì cả. Lúc sáng, khi cô bị ngất, người ta đã đưa cô vào đây.
Phi Hân vẫn không khỏi thắc mắc:
- Nhưng ai đã đưa tôi vào đây vậy?
Không muốn cho Phi Hân biết anh là bạn của Bách Cơ, vì nếu cô biết anh là bạn của Bách Cơ thì khó có thể biết thêm được về nàng. Đó cũng là ý kiến của Bách Cơ, nên Mẫn Hào nói:
- À! một người làm chung ngân hàng của cô đấy.
- Thế họ đâu rồi?
- À, biết cô không sao nên anh ấy đã trở về làm việc rồi.
Mẫn Hào nói như vậy chứ thật ra Bách Cơ vẫn ở lại canh chừng và lo lắng cho Phi Hân. Lúc thấy nàng có dấu hiệu tỉnh lại, anh đã tránh mặt sau bức riđdô của phòng. Và anh đang hồi hộp quan sát và theo dỏi câu chuyện của Mẫn Hào và Phi Hân. Anh hy vọng sớm tìm ra sự thật về cuộc đời của nàng.
Mẫn Hào lại lên tiếng, giọng anh thật ấm và nhẹ nhàng:
- Phi Hân à! Hiện giờ bệnh tình của cô đã ổn, nhưng tôi cũng cần báo cho cô biết rằng bệnh tim của cô đã tái phát rất nặng. Là một bác sĩ có kinh nghiệm, tôi biết cô đã chịu đựng rất nhiều tâm sự. Điều đó đã làm hại rất nhiều đến tim của cô. Là một bác sĩ, tôi khuyên cô có tâm sự nên giãi bày. Có thể tôi sẽ giúp đỡ được nhiều cho cô sớm khỏi bệnh. Còn nếu cô cứ mang mãi trong lòng thì bệnh tim e mỗi ngày sẽ nặng hơn.
Phi Hân nhìn ra ngoài trời, thở dài:
- Chết càng sớm càng tốt. Dẫu sao bây giờ tôi sống cũng không có mục đích gì.
- Phi Hân! Cô đừng nên bi quan quá. Tại sao lại muốn chết chứ? Cô hãy nghĩ lại xem. Những con kiến bé tí tẹo mà còn muốn vươn lên để tìm sự sống. Những cụ già ăn xin đói khổ ngoài đường, họ cũng rất mong muốn được sống. Ngay cả những loài cây nằm trong tối tăm nhưng lúc nào cũng muốn vươn mình ra ngoài, tìm hứng một chút ánh sáng để tồn tại với cuộc đời. Còn cô, muốn mình chết. Chẳng lẽ cô l.ai phụ công sức ba mẹ cô đã khổ công nuôi dưỡng cô đến bây giờ sao?
Nhắc đến ba mẹ, tự nhiên Phi Hân cảm thấy nao lòng. Đúng, có lẽ vì ba mẹ nên nàng mới còn sức lực để cố sống đến bây giờ. Nhưng Phi Hân cũng chống chế:
- Nhưng tôi nghĩ, tôi đâu có gì đâu để nói cho anh nghe.
- Theo tôi thì có. Chẳng hạn câu chuyện về nguyên nhân vết thương trên người cô.
Đến lúc này, Phi Hân mới hoảng hốt nhìn lại và phát hiện bộ y phục dành cho bệnh nhân mà cô đang mặc trên người. Nàng hơi rúm người lại và nhìn Mẫn Hào với ánh mắt thiếu thiện cảm, nàng nói:
- Anh …
Biết được sự lo ngại của Phi Hân nên Mẫn Hào vội cướp lời:
- Cô yên tâm. Lúc cô bị ngất đang mặc bộ áo dài. Vì muốn cho cô được thoải mái nên cô y tá mới giúp cô thay đồ. Và cũng chính cô ấy đã phát hiện ra những vết thương trên người cô.
Nghe Mẫn Hào nói thế, Phi Hân thở ra nhẹ nhỏm. Thấy thế, Mẫn Hào nói tiếp:
- Phi Hân! Tôi biết cô đã mang rất nhiều uất ức mà không nói ra được. Điều đó đã làm ảnh hưởng đến sức khoẻ của cô và nhất là làm hại đến tim của cô. Là một bác sĩ, tôi rất hiểu tâm trạng của cô. Tuy đây mới là lần đầu gặp cô, nhưng tôi rất quí mến cô. Xin cô hãy xem tôi như một người bạn hay một người anh trai cũng được. Tôi sẵn sàng ngồi nghe những lời tâm sự của cô. Phi Hân! Hãy cởi mở một lần đi. Điều đó sẽ giúp cho anh sớm khỏi bệnh đấy. Hãy xem anh là một người anh trai có được không Phi Hân?
Những lời nói của Mẫn Hào làm cho Phi Hân vô cùng xúc động. Tự nhiên nàng nằm khóc ngon lành. Thấy thế, Mẫn Hào nói:
- Phi Hân! Em cứ khóc đi. Những giọt nước mắt có thể làm cho em vơi đi một phần nào buồn tủi.
Sau khi qua khỏi cơn xúc động, Phi Hân nhìn Mẫn Hào với ánh mắt kính phục:
- Anh Mẫn Hào! Cảm ơn anh đã dành cho em một tình cảm trân trọng. Quả thật, đây là lần đầu tiên sau ngày ba mẹ em mất mới có một người an ủi em như anh vậy. Mẫn Hào! Em rất tin tưởng anh. Vậy em cũng không muốn giấu anh làm gì. Em sẽ kể lại câu chuyện của em cho anh nghe. Xin anh hãy nghe và giúp đỡ cho đứa em gái này. Và xin anh hãy cho một lời khuyên là bây giờ em phải làm gì?
Đứng sau bức màn, Bách Cơ dường như đang nín thở để nuốt từng lời kể của Phi Hân.
- Em mồ côi từ lúc mới 15 tuổi. Khi ấy, ba mẹ em có để lại một số tài sản cho hai vợ chồng chú thím em giữ hộ. Và em cũng về sống chung với họ kể từ đấy. Chú em là một người đàn ông rất hiền và nhu nhược, nên mọi quyền hành đều do thím em nắm cả. Trong thời gian ở nhà chú, em đã chịu rất nhiều cực khổ bởi thím và đứa em họ luôn kiếm chuyện và không để cho em yên. Và rồi mới đây. Vì ham tiền và lợi dụng sự giàu có của một gia đình có quen biết với thím, nên bà đã ép gả em cho con trai họ, mặc dù em và anh ấy chưa hề biết mặt nhau. Cũng vì ân nghiã thím đã nuôi dưỡng em bấy lâu và nhất là thương chú, vì nếu em thẳng thừng từ chối, chắc chắn thím em sẽ không để cho chú em một ngày yên ổn. Vì hạnh phúc còn lại của chú nên em đành buông xuôi, mặc cho thím muốn làm gì thì làm.
Mẫn Hào cắt ngang lời Phi Hân và dò hỏi:
- Thế còn bên đằng trai thì sao? Họ cũng đang mưu lợi à? Còn anh chàng sẽ làm chồng của em nữa. Anh ấy có chấp nhận em không?
- Không. Bên đàng trai, họ là những người tốt. Em biết, thật lòng họ rất qúy mến em và vẫn hằng mong em sẽ làm vợ của con trai họ. Còn anh chàng kia, có lẽ trong câu chuyện này, anh ấy là người đáng thương nhất. Có thể là vì chữ hiếu, không dám cãi lại lệnh cha mẹ nên anh ấy mới tạm thời chấp nhận em. Nhưng em biết rất rõ là anh ấy không có thiện cảm với em từ lần gặp đầu tiên. Nhưng điều đó thì hiển nhiên rồi. Em không bao giờ trách anh ấy, mà chỉ tự trách mình. Cũng tại vì em mà anh ấy phải bị liên lụy. Nếu buộc phải làm vợ anh ấy thì em sẽ cố gắng hết mình để làm một người vợ tốt để bù đắp lại những mất mát của anh ấy khi phải lấy em. Nhưng mọi chuyện lại nằm ngàoi dự đoán. Trong một phút nóng giận, không kềm giữ được lòng mình, em đã giải thoát cho anh ấy. Đó là lời từ hôn của em.
Đứng sau bưc"" màn. Bách Cơ thấy tim mình nhói đau. Thì ra, bao lâu nay, chính anh đã hành hạ Phi Hân, một tâm hồn nhỏ bé nhưng đầy cao thượng.
Giọng Phi Hân đều đều, kể tiếp:
- Khi hay tin này, có lẽ là một cú sốc rất lớn với thím em. Xưa nay, trong gia đình, chưa ai dám cãi lại bà. Nhất là do em mà làm cho bà mất cơ hội làm giàu thêm. Sẵn tính hung dữ có trong người, nên bà đã giật cây lau nhà trong tay em, trong lúc em đang lau nhà và quất túi bụi vào người em. Em cũng không đếm được là bao nhiêu, nhưng em biết là rất nhiều. Vì bà đã trút hết tất cả tức giận vào cái cây đó khi giáng xuống người em. Rồi bà đã ném tất cả quần áo của em ra ngoài sân lúc trời đang mưa. Và tống khứ em ra khỏi nhà ngay sau đó, kèm theo những câu mắng chửi thậm tệ.
- Trời ơi!
Bách Cơ đau xót đến nổi anh phải bật kêu lên, suýt chút nữa thì Phi Hân đã nghe thấy. Anh đã đoán không sai. Chính anh đã gây đau đớn và khổ tâm cho nàng mà anh nào có hay biết. Thế mà anh còn cho mình là hay, là tài nữa chứ. Bách Cơ biết Phi Hân đang khóc và anh nghe rất rõ tiếng nấc của nàng.
Thiếng Mẫn Hào có vẻ quan tâm:
- Thế bây giờ em đang làm gì và sống ra sao?
- Bây giờ, ngoài chú ra, em không còn một người thân. Từ hôm em bị thím đuổi đi đến nay, có vài lần chú gọi điện đến ngân hàng hỏi thăm. Nhưng cái khó nhất hiện nay của em là phải làm việc chung với anh ấy. Anh ấy mới vừa làm cấp trên của em. Em biết anh ấy rất ghét em. Em luôn có suy nghĩ nên tự rút lui khỏi ngân hàng ấy. Nhưng khổ nổi là trước khi đi ra nước ngoài, ba mẹ anh ấy đã mong mỏi em giúp cho anh ấy, vì anh ấy chưa có kinh nghiệm trong công việc. Bởi lời hứa ấy mà bây giờ em cảm thấy thật khó xử. Mẫn Hào! Theo anh thì bây giờ em phải làm sao đây?
Qua câu chuyện của Phi Hân, Mẫn Hào càng thấy rõ ở nàng một tâm hồn cao thượng. Chuyện xảy ra giữa nàng và Bách Cơ, anh biết rõ. Bách Cơ đã nhiều lần đối xử tệ với nàng, vậy mà trong câu chuyện, nàng không hề đả động gì đến Bách Cơ đã xúc phạm hay hành hạ nàng, mà nàng chỉ ôm hết mọi lỗi lầm về phía mình.
Mẫn Hào đưa tay lau nhẹ những giọt nước mắt cho Phi Hân. Anh không có em gái, cũng chưa từng biết cảm gíac tình cảm của người anh trai dành cho em gái mình như thế nào, nhưng bây giờ đứng trước Phi Hân, anh cảm thấy tình cảm ấy đang dạt dào trong trái tim anh. Anh muốn ôm đứa em gái nhỉ lạc loài vào lòng mình để ru ấm cho nó, để truyền tất cả sức mạnh cho em. Siết nhẹ bàn tay nhỏ nhắn của Phi Hân, Mẫn Hào ân cần:
- Phi Hân! Bây giờ bên cạnh em đã có anh. Em đừng sợ gì. Anh sẽ giúp cho em. Còn chuyện nên làm hay nghĩ thì cứ để anh tính cho, nhưng không phải bây giờ. Còn bây giờ, em thấy thế nào?
Đúng như lời Mẫn Hào nói. Khi đã nói ra hết được những tâm sự của mình thì nàng cảm thấy thoải mái hơn. Nàng cười rất tươi:
- Cám ơn anh. Bây giờ em rất khoẻ.
- Thế thì tốt rồi. Bây giờ, nghe lời anh nằm ngủ một chút đi. Mới vừa khoẻ, không được nói nhiều đâu.
Trước sự lo lắng ân cần của Mẫn Hào, Phi Hân ngoan ngoản vâng lời và buông thả cho tâm hồn mình cảm nhận cái tình cảm anh em mà Mẫn Hào đã dành cho nàng.
Mẫn Hào cẩn thận giúp nàng đắp chăn. Sau khi chúc ngủ nàng ngủ ngon, anh đã lui ra ngoài.
Phi Hân nhẹ nhàng khép đôi mi đẹp và giấc ngủ đến với nàng thật nhẹ nhàng.
Trong phòng chỉ còn nghe hơi thở thật nhẹ của nàng và tiếng máy điều hoà chạy thật êm và đều đặn.