Thấy Bách Cơ vào, một vài nhân viên chào anh với ánh mắt ái ngại. Có lẽ họ đã biết chuyện và đang thương hại cho người chủ tốt bụng của mình. Khi đi ngang qua phòng làm việc của Phi Hân, anh đứng lại khá lâu và anh đưa tay đẩy cánh cửa khép hờ với một chút hy vọng monh manh là Phi Hân đang ở trong đó. Nhưng điều đó không thể có được, vì anh đã chính thức đuổi việc Phi Hân rồi. Căn phòng vắng lặng như tờ. Chỉ có vài ngày vắng mặt Phi Hân mà căn phòng trở nên lạnh lẽo u buồn, giống như cả một thế kỷ chưa có người ở. Chiếc bàn cái ghế mà Phi Hân vẫn thường ngồi làm việc, trông chúng dường như cũng đang u sầu, héo hắ t. Bách Cơ có cảm tưởng như chúng đang nhìn anh với ánh mắt trách hờn. Anh cũng không hiểu là chúng đang trách anh hay là trách Phi Hân. Nhưng anh biết chắc chắn rằng chúng đang trách kẻ đã làm cho chúng cô đơn, buồn tẻ như thế này.
Bách Cơ thở dài, anh bước vào trong phòng như cố tình tìm kiếm một ít hơi hướng của Phi Hân còn xót lại. Anh yêu Phi Hân nhiều nhưng anh cũng hận nàng vô cùng. Có lúc anh nghĩ đến chuyện giết chết Phi Hân và anh sẽ tự sát theo nàng. Nhưng ý thức của một người đàn ông không cho phép anh hành động như vậy. Dẩu sao thì bêb anh vẫn còn ba mẹ, chị Mẫn Hào và những người khác rất tốt với anh. Biết nghĩ như vậy, nhưng anh vẫn dằn vặt, không thể nào bức ra khỏi Phi Hân. Giữa yêu và hận như đang giằng xé con tim anh.
Đang đứng mơ màng thì Bách Cơ nghe tiếng động mạnh ở cửa. Giật mình, anh quay lại, rồi lại thở ra, anh lên tiếng:
- Lại là em đấy à, Bảo Quyên?
Bảo Quyên cũng không kém ngạc nhiên:
- Uả, Bách Cơ! Sao anh lại ở đây vậy?
Bách Cơ bối rối:
- Ờ … ờ … anh định vào đây tìm một ít giấy tờ ấy mà. Thế em vào đây làm gì vậy, Bảo Quyên?
- Dạ, em vào dọn dẹp. Phi Hân đã nghĩ viêc rồi, em cần dọn bỏ những thứ cũ để mai mốt có người mới vào thay thế chức vụ kế toán trưởng này.
Thay thế ư? Bách Cơ nghe đau nhói nơi ngực, anh ngăn Bảo Quyên:
- Không cần đâu. Bảo Quyên cứ để nguyên như vậy đi.
Bảo Quyên nhìn Bách Cơ, khó chịu:
- Sao vậy Bách Cở Chẳng lẽ anh còn nhớ đến con khốn nạn đó sao? Nó đã hại anh đến nông nổi như vậy mà anh vẫn còn yêu nó sao? Anh nhìn lại mình xem. Mới có mấy ngày mà trông anh tiều tụy thấy rõ.
- Bảo Quyên ơi! Anh rất hiểu, nhưng tình cảm của anh dành cho Phi Hân sâu nặng quá, nên anh cần có thời gian để xoá đi.
Bảo Quyên bước đến, nắm lấy tay Bách Cơ:
- Bách Cơ! Nhìn anh, em cảm thấy thật đau lòng. Thấy anh luôn say xỉn, tiều tụy, em xót ruột lắm, anh có biết không, Bách Cở Anh hãy vì em một chút, có được không?
Bách Cơ nhìn sững Bảo Quyên, ngạc nhiên:
- Bảo Quyên! Em vừa nói gì thế? Em nói thế là có ý gì? Anh không hiểu
Bảo Quyên rơm rớm nước mắt, giận dỗi:
- Làm sao mà anh biết được tình cảm của em, bởi vì bên anh lúc nào cũng có Phi Hân. Em nói thật. Hằng ngày thấy anh và Phi Hân quấn quýt bên nhau và anh hết lòng lo lắng cho cô ấy làm trái tim em như bị rỉ máu.
- Bảo Quyên! Em nói như vậy là … Chẳng lẽ em cũng …
- Đúng. Em đã yêu anh từ ngày đầu tiên gặp gỡ. Cả dáng vẻ bên ngoài và bản tính của anh đã làm ngây dại trái tim em. Nhưng lúc đó em cũng phát hiện ra anh và Phi Hân đã yêu nhau. Thế là em giấu kín chuyện của trái tim mình và thầm ghen tị với Phi Hân có được một người yêu tốt như anh. Bên cạnh đó, em cũng luôn cầu chúc cho hai người được hạnh phúc, nhưng không ngờ Phi Hân đã không biết giữ gìn.
- Bảo Quyên! Anh đã quá vô tình. Nhưng mong em đừng trách. Anh quá yêu Phi Hân rồi, có lẽ vết thương này sẽ khó mà lành được. À, mà này! Thế tình cảm của em dành cho Mẫn Hào thế nào? Chẳng lẽ em không …
- Làm sao mà giống với anh được. Với anh ấy thì khác, em chỉ xem anh ấy là một người bạn, một người anh bình thường thôi mà. - Bảo Quyên nhìn Bách Cơ với ánh mắt đau khổ: - Bách Cơ! Em chỉ yêu có mỗi mình anh thôi. Bách Cơ, dẫu sao thì bây giờ Phi Hân cũng đã bỏ anh rồi.
Trước sự vồ vập của Bảo Quyên làm cho Bách Cơ bối rối, anh đẩy Bảo Quyên ra và nói:
- À, Bảo Quyên Bảo Quyên này! Anh đã hiểu tấm lòng của em rồi, nhưng bây giờ anh chưa quyết định được. Chúng ta cần phải có thời gian, em a.
- Em hiểu, Bách Cơ! Em không trách anh nữa đâu.
Nhưng Bách Cơ vẫn không thoát khỏi sự lo lắng, quan tâm của mình dành cho Phi Hân, nên hỏi:
- Ờ. Mấy hôm nay em có gặp Phi Hân không? Em thấy thái độ của cô ấy như thế nào rồi?
Bảo Quyên quắt mắt, quay đi nơi khác, đáp cộc lốc:
- Không gặp. Mấy hôm nay nó không có về nhà
- Hả? Phi Hân không có về nhà? Thế cô ấy đi đâu chứ? Còn đồ đạc …
- Em nghĩ, có lẽ nó sợ phải đi tù nên trốn mất rồi, không thấy trở về nữa.
- Trời ơi! Phi Hân đã đi thật sao? Mà cô ấy đi đâu chứ?
Bảo Quyên nổi nóng:
- Làm sao em biết cái thứ bội bạc đó đi đâu chứ. Bách Cơ! Anh hãy bình tỉnh và sáng mắt ra chứ. Nó là cái thứ tồi tệ, anh yêu và tốt như vậy mà nó lại nhẫn tâm hại anh. Nó chính là một mụ phù thủy đội lốt người đẹp, cố tình đến bên anh và hại anh. Nó chỉ muốn cho anh chết, vậy mà anh cứ mãi nhớ và lo lắng cho nó hoài vậy. Bách Cơ! Mãi cho đến bây giờ, anh chưa tỉnh sao?
Bách Cơ ôm đầu:
- Bảo Quyên ơi! Em đừng nói nữa. Đừng nhắc đến tên Phi Hân trước mặt anh. Phải. Em nói đúng. Kể từ bây giờ, anh sẽ cố quên hết, anh sẽ cố xua đuổi hình bóng của Phi Hân ra khỏi trái tim anh.
Bảo Quyên mỉm cười:
- Thế thì tốt lắm, Bách Cơ! Em sẽ làm tất cả vì anh, miễn sao anh được vui vẻ là em hạnh phúc lắm rồi.
- Bảo Quyên! Cám ơn em. Nhưng bây giờ anh thấy buồn và cô đơn quá, Bảo Quyên a.
Bảo Quyên đến bên Bách Cơ, vuốt ve anh một cách tình tứ:
- Đã có Bảo Quyên đây. Em sẽ ở bên anh, Bách Cơ a.
Choàng tay qua vai Bảo Quyên, Bách Cơ thì thầm:
- Hãy ở lại bên anh nhé Bảo Quyên. Lúc này anh rất cần có em. Anh cần em
Bảo Quyên ngả đầu vào ngực Bách Cơ, trên môi lại nở một nụ cười.