- Bảo Quyên! Thấy Bảo Quyên không sao, mình mừng lắm
Bảo Quyên vui vẻ khoát vai Phi Hân, giọng đầy phấn khởi:
- Mghĩ lại, mình thấy mình thật là khờ khạo. Chuyện xảy ra cũng đã nhiều năm rồi. Vả lại, người ta không còn thương mình nữa thì mình còn buồn và luyến tiếc nữa làm gì. Suy nghĩ thêm chỉ mệt xác. Bây giờ mình đã thông suốt rồi. Mình cảm thấy thật vui khi bên mình còn có Phi Hân, Bách Cơ, anh Mẫn Hào. Ai cũng thương yêu và tốt với mình. Nên mình không muốn suy nghĩ và nhớ về quá khứ nữa.
- Bảo Quyên! Thấy cậu như vậy, mình mừng lắm. Nói thật, hôm qua, mình lo cho cậu lắm.
- Phi Hân! Xin lỗi nghe. Mình đã làm phiền cậu.
- Khờ quá! Thấy cậu vui là bọn mình mừng lắm rồi.
- À này! sáng nay có hai đứa mình ăn điểm tâm cũng buồn. Hay là ta mời thêm Bách Cơ và Mẫn Hào tới ăn cho vui đi, Phi Hân.
Trước sự hưng phấn của Bảo Quyên, Phi Hân thất thật là vui. Nhưng nàng có biết đâu, Bảo Quyên làm như vậy chỉ là một cái bẫy để mua chuộc lòng tốt của mọi người.
Khi được tin nhắn, thoắt một cái, Mẫn Hào và Bách Cơ đã có mặt. Và họ cùng nhau dùng điểm tâm một cách ngon lành. Suốt bữa ăn, Bảo Quyên không ngừng nói chuyện. Khi thì cô chọc Phi Hân, khi thì chọc Bách Cơ. Có lúc lại đưa đôi mắt tình tứ với Mẫn Hào. Điều đó làm cho Mẫn Hào thấy thật vui, anh cũng đùa theo:
- Bảo Quyên này! Có nhiều luc"" anh cảm thấy thật là cô đơn. Không biết em có như vậy không, khi chúng ta đang ở bên Bách Cơ và Phi Hân?
Bảo Quyên liếng thoắng:
- Em ấy à? Em không nghĩ như vậy. Em lại quan niệm khác. Khi m`inh còn độc thân thì lúc nào cũng có giá hơn những người đã có đôi.
Bách Cơ cười khì và anh trêu:
- Thế em đang định treo giá đấy à?
- Đúng. Không sai chút nào.
Tiếng của Mẫn Hào:
- Thế em định treo giá cho tới bao giờ vậy, Bảo Quyên?
- Đến lúc nào em cảm thấy được thì chấp nhận. Xem ai có khả năng nào.
Phi Hân le lưỡi, rụt cổ:
- Sao mình cảm thấy lo cho cậu quá, Bảo Quyên à. Mình sợ đến một ngày nào đó, cậu sẽ là một bà già cô đơn lúc nào không hay. Luc"" đó có đại hạ giá, người ta cũng không cần.
Tiếng cười lại vang lên, làm cho Bảo Quyên kêu lên:
- Mọi người đang đùa với tôi đấy à? Thôi được rồi - Bảo Quyên liếc rất nhanh về phía Bách Cơ và Phi Hân:- Mọi người cứ chống mắt mà xem. Không những giá cao mà còn ngoài sức tưởng tượng của mọi người nữa đấy.
Mẫn Hào làm ra vẻ khổ sở:
- Thôi mà Bảo Quyên. Xin em nới nới tay cho người khác nhờ, kẻo người ta chết mất.
- Đúng đó, Bảo Quyên. Có người sắp chết vì em đó.
Bảo Quyên biết Bách Cơ muốn ám chỉ ai, nhưng nàng đành giả vờ:
- Là ai vậy? Nhưng em đã nhất quyết rồi. Dù cho là ai đi nữa, thì em cũng nhất định giữ vững lập trường của mình. Ơ, mọi người ăn đi chứ. Sắp đến giờ làm việc rồi đó.
Chợt nhớ ra điều gì, Bách Cơ nói với Bảo Quyên:
- Bảo Quyên này! Sắp tới đây, anh có mấy chuyến công tác xa. Ở cơ quan còn rất nhiều công việc, mong em cố gắng giúp đỡ cho Phi Hân nhé.
- Uả! Anh đi công tác ở đâu thế?
- Ờ. Một số ngân hàng nước ngoài có nhã ý hợp tác với ngân hàng của chúng ta nên họ mời anh sang tham quan các ngân hàng của họ. Nếu được thì chúng ta sẽ mở rộng thêm ngân hàng của chúng ta nữa. Điều đó, anh thấy rất có triển vọng và đó cũng là ý định của ba anh xưa nay mà chưa làm được.
Bảo Quyên mau mắn:
- Vậy thì anh cứ yên tâm. Ở đây, nhấ tđịnh em sẽ hết mình giúp đỡ cho Phi Hân mà. Mà này, khi về, anh nhớ mua quà cho em và Phi Hân thì bọn em mới chịu đấy.
- Tất nhiên là phải có. Vì các em là nhất mà. - Quay sang Mẫn Hào, anh tiếp:
- Có phải vậy không Mẫn Hào?
- Mình nhất trí cả hai tay.
Phi Hân hỏi Bách Cơ:
- Thế anh đi, có đến nơi bác Nghiệp ở không vậy?
- Anh có qua đó. Anh nhất định phải tranh thủ ghé đó thăm ba mẹ. Anh sẽ báo tin mừng cho họ, và hối thúc hai người sớm trở về dự đám cưới của chúng ta.
Bách Cơ nói điều ấy trước mặt mọi người làm cho Phi Hân mắc cỡ đỏ mặt. Nàng nguýt:
- Cái anh này. Ai mà thèm lấy anh.
Bách Cơ giả vờ hốt hoảng:
- Thế em không còn thương anh sao?
Mẫn Hào xen vào:
- Cậu đừng có hỏi Phi Hân mà cứ hỏi tôi nè. Em gái tôi, tối rất hiểu ý. Tuy bên ngoài giả vờ như vậy chứ trái tim cô ấy đã gật đầu rồi. Sao, anh nói có phải như vậy không, Phi Hân?
Phi Hân ngượng chín cả người, nàng nép sát vào Bách Cơ hơn để che giấu bớt niềm e lệ.
Nhìn cảnh ấy, Bảo Quyên thấy lòng trào dâng sự tức giận. Nàng nén tiếng hừ trong cổ họng và nhủ thầm:
- Tất cả đừng có mơ. Không bao giờ có đám cưới của Bách Cơ và Phi Hân đâu. Bởi vì không còn bao lâu nữa đâu, Phi Hân sẽ biến mất khỏi cỏi đời này rồi.
Phi Hân! Mày hãy đợi đấy