- Bà làm cái gì mà hôm nay trông bà vui quá vậy? Ngồi có một mình mà cười hoài.
Sẵn đang vui, bà khoe ngay:
- Cho ông biết, phen này tôi giàu to rồi. Chuyến hàng này mà Gia Minh về, tiền đếm không xoể đâu
Ông Phi Thịnh chặc lưỡi, lắc đầu:
- Tôi thấy bà với con Kiều Diểm cái gì cũng thằng Gia Minh. Tôi nói trước là tôi thấy thằng đó không thiệt tình đâu. Nhìn cái mặt nó gian gian làm sao ấy
Đang vui, nghe lời ông Thịnh nói làm cho bà Kiều My cụt hứng. Bà nổi cáu:
- Ông biết cái gì mà nói? Ai ông cũng biểu là người xấu. Chỉ có ông ăn bám váy vợ con là người tốt phải không?
- Bà vẫn quen thói như vậy. Thì trực giác của người đàn ông cho tôi thấy như vậy,nên tôi nói thế để hai người cảnh giác mà thôi
Bà Kiều My nguýt dài:
- Thôi, ông làm ơn dẹp ba cái trực giác mụ mẫm của ông đi. Thằng Gia Minh nó là rể cưng của tôi, chẳng bao lâu nữa bọn chúng sẽ tổ chức đám cưới rồi. Nhất định nó là thằng rễ tốt. Rồi lúc đó xem trực giác của ông như thế nào nhé
Vừa lúc đó, như chứng minh cho lời nói của ông Phi Thịnh, Kiều Diểm từ ngoài lao vao như một cơn lốc, mặt mày tái xanh, giọng cô kêu lên thất thanh:
- Mẹ Ơi! Mẹ à! Chết rồi, mẹ Ơi!
Bà Kiều My cau mày:
- Trời ơi! Có chuyện gì mà mày hét ầm lên vậy? Không phải bị cháy nhà chứ?
Kiều Diểm vừa thở dốc vừa nói:
- Còn hơn cả cháy nhà nữa. Mẹ cứ mãi lo ở nhà, mẹ có biết gì đâu.
- Là chuyện gì vậy?
Cô buông thõng:
- Gia Minh đã bỏ trốn rồi
Bà Kiều My trợn tròn đôi mắt:
- Mày nói cái gì? Gia Minh đi rồi à? nhưng mà đi đâu?
- Hắn gom tất cả tài sản và bỏ trốn mất biệt rồi
- Trời ơi! Nó đi khi nào, sao đến giờ mày mới biết?
- Mấy hôm nay hắn nói con tránh gặp hắn, vì chuyện mẹ và hắn hại gia đình Bảo Quyên và cả chuyện mẹ đoạt cả gia tài của Phi Hân, họ đã biết cả rồi. Hắn bảo con là để cho hắn lo chuyện này, nhưng hôm nay con đến thì nơi ở của hắn trống không. Và còn có nhiều người mà hắn đã lường gạt cũng đã đang lùng sục hắn. Nhưng hắn đã cao bay xa chạy rồi.
Bà Kiều My ngã ra sàn nhà và hét lên như một người điên:
- Trơi ơi! Tài sản của tôi, tất cả đi theo nó. Trơi ơi! Công sưc"" tôi gom góp bao năm nay, bây giờ thì sạt nghiệp rồi.
Ông Phi Thịnh đến bên bà, tức giận:
- Hừ! Thì ra chính bà đã đoạt tài sản của anh chị Phi Hiền để lại, lại còn đuổi con người ta. Bà thật là ác độc. Bây giờ bà bị quả báo rồi đó.
Bà Kiều My vẫn không thôi la hét và đập đầu vào tường:
- Trời ơi! Gia Minh ơi! Mày về đây trả tiền cho tao. Mày thật là ác độc. Tao tốt với mày mà bây giờ mày nở hại tao. Mày lấy hết tiền của tao, rồi nợ nần của tao làm sao đây?
Kiều Diểm nhìn mẹ khóc thút thít:
- Hắn chỉ lấy tiền của mẹ thôi, còn con thì hắn để lại cho con …. Bây giờ con khổ quá.
Nghe thế bà chồm đến bên Kiều Diểm:
- Nó để tiền lại cho con hả? Nhiều ít? Bao nhiêu vậy?
- Không. Hắn không để lại tiền mà để lại cho con một cái bầu sụ to tướng
- Hả?
Bà Kiều My nh`in vào cái bụng của Kiều Diểm đã lúp xúp mà mấy tháng nay vì bị lóa mắt trước đồng tiền nên bà có hay biết gì đâu. Bà hỏi nhẹ tênh:
- Mấy tháng rồi?
- Hơn 5 tháng
Bà lại ngả phịch xuống nền nhà rên rỉ:
- Trơi ơi! Đúng là nó đã hại mẹ con mình rồi. Đồ ăn cướp! Đồ sở khanh!
Ông Phi Thịnh lắc đầu, mỉm cười. Nhưng có lẽ ngoài ông ra, không có ai hiểu được nụ cười của ông có hàm ý gì. Ông lững thững đi ra ngoài sân. Nơi đó có một vườn hoa đang cần ông bón phân tưới nước. Và chỉ có duy nhất công việc này mới làm cho ông cảm thấy thư thái và hạnh phúc