• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vú đi tới, cầm những tấm hình lên, vú nhìn vô tấm hình mà vú cứ im lặng như đang nghĩ gì đó, lát sau vú mới nhìn Hà My

- My, có chuyện gì vậy con? Những tấm hình này là sao con?

- Vú, vú có tin con không? – cô đi tới nắm lấy hai tay vú

- Có, vú tin, vú lúc nào cũng tin tưởng con – vú gật đầu liên tục.

- Con là bị hại, chứ con không có làm vậy, con bị hại vú ơiiii…. – lúc này cô không kiềm được nước mắt nữa rồi, cô khóc oà lên.

Dù cô có cố gắng mạnh mẽ, kiên cường, kiềm chế nước mắt thế nào nhưng khi trước mặt là người luôn yêu thương, chăm sóc cô như một người mẹ, lúc nào cũng tin tưởng cô dù cho ai nói gì, bằng chứng rõ ràng thế nào cũng luôn hết mực tin cô, cho dù cả thế giới có chống đối cô vì cũng có người đó luôn đứng về phía cô, che chở cô, thì cô cần gì phải đeo chiếc mặt nạ kia trước mặt người đó nữa, vú ôm cô vào lòng, cô thì ôm vú khóc nức nở. Từ lúc chào đời tới tận đến bây giờ, vú là người yêu thương cô, chăm sóc tận tình cho cô, vú là người đem lại cho cô cảm giác tình thân, vú cho cô cảm nhận được tình yêu thương của người mẹ. Mà cô, còn không biết đó có chính là tình yêu thương của một người mẹ không nữa? Vì chính cô cũng chưa bao giờ có thể cảm nhận tình yêu đó, thì làm sao cô biết được.

——————-—————

Đầu giờ chiều, lúc cô đang tưới cây phía trước cửa nhà, thì Hoài An từ trên lầu đi xuống, lúc đi ngang cô để vào nhà bếp, không hề quên đưa mắt liếc cô. Cô cũng chả sợ gì, mà không đưa mắt liếc lại.

Lát sau, cô ta trong phòng bếp đi ra hướng về phía cô mà đi

- Thành kêu tao xuống lấy sữa cho Boo, sữa nó đâu?

Trời ơi cái giọng mẻ kìa, khác một trời một vực lúc nói chuyện với Kiến Thành luôn. Lúc nãy nói chuyện với anh ngọt ngào, dịu dàng, đằm thắm lắm mà, sao giờ nghe đánh đá, chanh chua dữ vậy. Bởi vậy hỏi sao trai không mê hả trời???

- Để trong bếp ấy, chị tự vô mà lấy.

- Tao không thích đó, tao muốn mày đi lấy cho tao. – cái mặt nghênh nghênh trong muốn dả mấy cái ghê á.

- Ủa? Chị không có tay không có chân hả? Thành kêu chị đi lấy thì chị lấy đi, chị như vậy là không nghe lời anh yêu nha. – cô cũng lên giọng mải mai lại An.

- Mày có tin tao lấy sữa cho chó đem cho con mày uống không con kia? À mà quên, con mày nên uống sữa đó mới đúng chứ nhỉ? Nó là con chó nhỏ còn mày là con chó mẹ. – giọng đanh đá, mắt trừng nhìn cô

- Nè, mày đừng có quá đáng, mày nói tao sao thì tao cũng chịu, mày đừng có sỉ nhục con của tao nghe chưa? Mà mày cũng đừng có quên rằng, một khi con chó mẹ mà bảo vệ con thì nó có thể cắn người bất cứ lúc nào á, mà còn cắn chết người nữa đó. – cô cũng chẳng kiêng nể gì nữa, cái loại này là phải nói chuyện như vậy mới đối phó được.

- Để tao coi mày làm gì tao? Cái đồ giật bồ người ta.

- Còn mày là cái đồ não bé, mày quên rồi hả? Quên rồi thì tao nhắc cho mày nhớ, chính mày đưa tao lên giường với anh Thành đêm đó mày không nhớ sao?

- Mày….mày….sao mày biết. – giọng cô ta run run

- Không những thế, tao còn biết nhiều hơn nữa kìa, mày và người đàn ông tên Hoàng đã lên kế hoạch cho tất cả chuyện này. Để mày có thể rời bỏ Thành mà đi theo trai khác. Đúng không, quá đúng chứ gì? Ủa, mà sao bây giờ lại về rồi, hay là sài hết tiền người ta rồi giờ quay về hả?

Lúc này, cô ta không nói gì nữa, mà chỉ nghiến răng, chừng mắt nhìn Hà My, lòng ngực cô ta phập phồng vì tức giận. Thấy thế Hà My cũng lên tiếng trêu đùa.

- Dù sao cũng cảm ơn mày, nhờ mày mà đêm đó tao được gỡ mạng nhện, nói thật chứ đêm đó Thành đưa tao lên 9 tầng mây thật mày ạ.

- Mày im mồm lại, im mồm lại nghe chưa – cô ta lấy tay bịt miệng Hà My lại, lôi cô ra ngoài sau đó đẩy cô vào dựa bức tường lạnh lẽo.

- Mày lo giữ cái mồm mày lại cho tao, mày đừng để cái mồm hại cái thân…. À không, mày đừng để cái mồm mày hại con trai mày. Mày nên nhớ bây giờ mày không còn một mình mày nữa đâu.

- Mày…M…. – Hà My cố gắng đập vào tay cô ta. Lúc này, cô ta mới chịu bỏ xuống

- Mày mà làm gì con trai là tao không tha cho mày đâu. – cô tức giận nói, cô nhất định không để ai đụng đến con của cô, cô nhất định phải bảo vệ Boo.

Cô chẳng nghe cô ta lên tiếng nữa, nhìn xuống thì thấy cô ta đang ngồi ôm cánh tay khóc. Trên cánh tay cô ta máu chảy dài thẳng xuống làm cả sàn nhà thấm một màu đỏ. Cây kéo lúc nảy cô đem ra để tỉa cây cũng dính đầy máu nằm một góc ở dưới sàn nhà. Tai cô ù ù đi, chỉ nghe được giọng nói đầy tức giận của anh quát lớn:

- Cô làm cái quái gì vậy hả?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK