Sách ngữ văn, trống không.
Sách tiếng Anh, trống không.
Sách hóa học, trống không.
Quyển duy nhất có ghi vài chữ cũng chỉ có sách toán, nhưng ngoại trừ công thức ra thì cũng chỉ có một người đeo kính nho nhỏ được vẽ bên cạnh.
Hình người được vẽ cực kỳ sinh động, tuy khuôn mặt chỉ to bằng cái móng tay, nhưng mấy nét bút le que này phác họa ra lông mày và miệng, thể hiện được biểu cảm nổi giận đùng đùng trên mặt cực kỳ rõ ràng.
Quý Tinh ngồi bên cạnh vừa xem vừa cười, “Cậu vẽ đó à?”
Lục Dư xoay người ngồi trước mặt cậu, cũng cười nói, “Là giáo viên tiếng Anhcủa bọn tớ, lúc tức giận có bộ dạng như thế đó.”
Quý Tinh lại tiếp tục lật lật sách bài tập của Lục Dư, phát hiện ngoại trừ bài tập toán thỉnh thoáng còn dấu vết phê bình sửa chữa, mấy cuốn sách bài tập khác gần như viết linh tinh cho có, hoặc trực tiếp chép sách giải. Quý Tinh quyết định đặt ra kế hoạch học tập đặc biệt cho tên Lục Dư học lệch môn đến sắp lệch vào trong khe núi này.
Quý Tinh cầm tờ giấy trắng bắt đầu viết thời khóa biểu, “Sau này mỗi trưa tớtới giúp cậu học bù, mười hai giờ rưỡi đến một giờ năm mươi.”
Lục Dư dùng ngón tay gõ gõ, “Đổi thành một giờ rưỡi đi, trưa cậu không cầnngủ một lúc sao.”
Quý Tinh nói, “Vậy thì một giờ bốn lăm, tớ ngủ mười lăm phút là đủ rồi.”
Lục Dư không đồng ý, “Đừng mà, tớ cũng không thiếu mười lăm phút đó, cậunghỉ khỏe thì đi học sẽ càng tốt hơn, sau đó mới dạy tớ không phải tốt hơn à?”
Quý Tinh nghĩ một chút thấy cũng phải, không cãi nhau với hắn, hỏi chuyện khác, “Tối mấy giờ cậu đến tiệm net?”
“Bảy giờ.”
“…” Quý Tinh suy nghĩ một chút, “Năm giờ rưỡi sau khi tan học chúng ta đến phòng ngủ của cậu làm bài tập được không? Làm đến sáu giờ bốn mươi, cậu đến tiệm net còn tớ thì về nhà.”
Lục Dư nói, “Được, bạn cùng phòng của tớ đều đi ăn tối đến bảy giờ mới về phòng, rất yên tĩnh.”
Về phần thời gian cuối tuần sắp xếp thế nào, hiện tại Quý Tinh cảm thấy không nên gấp gáp, cậu phải biết Lục Dư học đến trình độ nào trước đã, sau đó mới sắp đặt tiến độ kế hoạch.
Quý Tinh dựa theo đề mục của sách hỏi Lục Dư, hai người cứ vừa hỏi vừa đáp như thế, bạn học giỏi hóa của lớp bọn họ ôm sách đi tới, đi tới hàng thứ tư nhìn thấy hai người bọn họ ngồi cùng nhau liền hiếu kỳ thuận miệng hỏi một câu, “Hai cậu đang làm gì vậy?”
Quý Tinh ngừng bút trong tay trả lời, “Học bài đó.”
Đại biểu hóa học* vẻ mặt khó tin, “Tai tớ bị bệnh rồi à?” (*phụ trách về mônhóa trong lớp, chẳng hạn như thu bài tập hóa thay giáo viên)
Lục Dư quay qua nhìn bạn học của lớp bọn họ, “Sao tớ đọc sách lại khiến cậungạc nhiên đến thế?”
Đại biểu hóa học biết Lục Dư là một người hào phóng nên đùa giỡn trả lời, “Vậy vẫn chưa đáng kinh ngạc hả? Nếu cậu nói hai người các cậu đang thảo luận xem phải giữ gìn quan hệ với người gác cổng thế nào hay phải xây dựng tìnhhữu nghị với ông chủ quán net thế nào thì tớ còn tin được một chút.”
“Vừa phải thôi.” Lục Dư cười giả bộ đạp hắn qua bên cạnh, “Nếu tương laitớ mà không tiếp tục chăm chỉ học tập là tại cậu làm hại đó.”
“Cái gì? Cậu đùa tớ đấy à? Hai người thật sự đang thảo luận học tập đóhả?” Đại biểu hóa học trợn trắng mắt.
Quý Tinh đặt quyển sách trên tay xuống, bắt đầu sắn tay áo lên, “Nói giỡnmà cậu tin là thật đó à, tớ thích một cô gái nhưng cô ấy lại thích Lục Dư, tớ tìmcậu ấy để đánh nhau đó, không nhìn ra à?”
“Hả –?!” Chữ “hả” này của bạn học giỏi hóa rất lớn tiếng, trên mặt còn thểhiện chút sốt ruột, “Này, hai người đừng có mà một lời không hợp liền động thủ chứ!”
“Cậu thích ai vậy?” Lục Dư khiêu mi nhìn Quý Tinh.
Vẻ mặt Quý Tinh cười tủm tỉm, “Lý Nhược Đồng đó, là Tiểu Long Nữ trong phiên bản thần điêu hiệp lữ của Cổ Thiên Lạc, bạch y tung bay giọng điệu lại ôn hòa nhỏ nhẹ, mẹ ơi, đó chính là nữ thần trong tuổi thơ tớ, thấy cô ấy thì tớ đã bủn rủn tay chân rồi.”
Lục Dư nghe xong liền bật cười, “Thì ra cậu thích kiểu tiên nữ như thế à.”
Bạn học giỏi hóa nghe đến đó mới nhận ra mình bị đùa giỡn, “Đờ mờ, hai người chọc tớ đấy à! Uổng công tớ còn sợ hai người thật sự đánh nhau.”
Quý Tinh lại cầm sách giáo khoa lên,vui vẻ cười ha ha, “Lần này không lừa cậu, thật sự chúng tớ đang học đấy, tớ chuẩn bị dạy bù cho cậu ấy.”
“Cậu dậy bù cho cậu ấy? Cho Lục Dư học bù ấy hả?” Vẻ mặt đại biểu hóahọc thể hiện ‘tớ đọc ít sách mấy người đừng gạt tớ’.
Lục Dư cầm ly nước của mình đẩy về phía Quý Tinh, “Uống nước đi.” Sau đó quay đầu nói, “Không gạt cậu, cậu ấy thật sự giúp tớ học bù, lơ là lâu rồi, tớcảm thấy bây giờ nên lãng tử hồi đầu rồi, học tập một chút.”
Đại biểu hóa học cảm thấy cách nói này có thể nói là mạnh miệng quá mức, trongchốc lát hắn không còn gì để nói.
Đúng lúc Quý Tinh đang khát nước, mở nắp ly nước uống mấy ngụm, uống xong mới tò mò hỏi một câu, “Hay thật, sao cậu biết tớ khát?”
Lục Dư nhận lấy cái ly cũng uống một ngụm, “Lúc trưa cậu toàn ăn đồ mặn, sau đó lại nói chuyện tới giờ, nếu cậu không khát thì tớ cũng phục cậu luôn.”
“Này, tớ có thể nghe hai người giảng bài hay không? Chỉ nghe thôi không mở miệng câu nào đâu.” Đại biểu hóa học gãi gãi đầu.
Quý Tinh nhìn Lục Dư, hỏi ý kiến hắn, “Được không?”
Lục Dư liền cười, “Người giảng bài là cậu, cậu hỏi tớ làm gì.”
Quý Tinh nói, “Tớ không biết có ảnh hưởng tới cậu hay không, tớ phải cho cậu hoàn cảnh học tập thoải mái nhất.”
Quý Tinh suy nghĩ vừa nghiêm túc lại chu đáo, Lục Dư vốn chỉ muốn nói bản thân đồng ý mà thôi, lúc này lại tăng thêm một câu, “Được. Có người cùng nghe giống như đang tranh đua lẫn nhau vậy, tớ sẽ có thêm động lực.”
Hơn nữa người giảng bài là Quý Tinh, phải tranh thủ chút mặt mũi cho mìnhchứ.