Lục Dư nói sơ qua với hắn, xin lỗi hắn một câu, đương nhiên Lý Bình Tùng sẽ không bận tâm, chẳng qua là cảm thấy thái độ của Lục Dư rất kỳ lạ, liền hỏi, “Quan hệ của cậu và Quý Tinh tốt vậy sao? Sao hôm đó hai người các cậu gặp nhau anh lại thấy không phải thế, hơn nữa chúng ta đã quen biết lâu vậy rồi, từ trước tới nay cậu chưa từng nhắc đến người bạn học thời cấp ba này.”
Lục Dư có chút không biết nên trả lời thế nào, “Hồi cấp ba rất thân nhau, sau này… xảy ra vài chuyện, tôi rất có lỗi với cậu ấy.”
Lý Bình Tùng càng hiếu kỳ hỏi, “Ai, có thể nói thử không? Chẳng lẽ liên quan đến mối tình đầu của cậu, lúc đó không phải cậu đang học cấp ba sao?”
Trong lòng Lục Dư run rẩy một cái, “… Anh đừng đoán mò, anh cho rằng đang đóng phim hả? Hai chuyện khác nhau.”
Lý Bình Tùng còn muốn truy hỏi, Lục Dư tùy tiện đối phó qua loa cho xong, sau khi hàn huyên chút chuyện khác liền cúp điện thoại.
Rất hiếm khi Lục Dư nhắc tới Quý Tinh với người khác, cho dù nhắc tới cũng sẽ không đề cập tới cái tên này, chỉ dùng “Một người bạn của tôi” để thay thế. Anh không muốn nói quá nhiều, anh sẵn lòng cứ ngồi thừ ra cả buổi chiều để hồi tưởng, từ đầu đến đuôi, từ hành động đến lời nói, nếu nhanh thì có thể nhớ lại bốn năm lần, chậm thì một lần cũng không đủ. Vào lúc ấy anh luôn ảo tưởng bản thân đang trong thời kỳ yêu đương, ngọt bùi cay đắng cái gì cũng trải qua, tưởng tượng mình và cậu yêu nhau say đắm, vẻ mặt khi tức giận, vẻ mặt khi hôn môi, vẻ mặt khi động tình, cứ dựa vào ảo tưởng cũng có thể khiến anh máu nóng trào dâng.
Ngay cả đối thoại giữa tình nhân cũng sắp được mười nghìn phiên bản rồi.
Vậy nên những tư tưởng xấu xa bẩn thỉu như vậy, giấu còn không kịp, làm sao có thể gióng trống khua chiêng lan truyền rộng rãi cho mọi người biết.
Một tuần sau Quý Tinh đột nhiên nhận được thiệp mời của Trình Thiếu Đồng —— hắn sắp kết hôn, mời Quý Tinh đến làm phù rể.
Nhiều năm qua hai người vẫn giữ liên lạc với nhau, Quý Tinh biết Trình Thiếu Đồng và bạn gái hắn đã quen nhau hai ba năm, cuối cùng năm nay cũng định ngày rồi.
Trước hôn lễ Trình Thiếu Đồng cố ý hẹn một đám phù rể cùng họp mặt, nhắc đi nhắc lại ngày giờ và trình tự nhiều lần, sợ xuất hiện sai sót, Quý Tinh rất để tâm chuyện này, phát biểu là phần của Trình Thiếu Động, nhiệm vụ chính của Quý Tinh là rước dâu vào ngày đám cưới.
Hôn lễ chọn vào cuối tuần, ngay sinh nhật cô dâu. Quý Tinh chọn một bộ tây trang đen thẳng thớm, lái xe đến nhà Trình Thiếu Đồng tập hợp trước, đợi đến giờ lại cùng đoàn xe đi rước dâu.
Quý Tinh đi theo một đám phù rể đứng trước khuê phòng của cô dâu, Trình Thiếu Đồng lấy một cây pháo hoa trước ngực ra, phù dâu ở bên trong bắt phải hát liên tiếp mấy bài tình ca bằng giọng nữ, hát đứt hơi lạc giọng, tốt xấu gì cửa cũng mở ra.
Quý Tinh theo đám người như thủy triều đi hết bên này lại sang bên kia, trong lòng cảm thấy rất hạnh phúc. Thật ra đa phần mọi người kết hôn quá trình cũng không khác bao nhiêu, nhưng cho dù đây là một hình thức kết hôn kiểu mẫu thì trong đó vẫn có rất nhiều cảm xúc vi diệu không thể so sánh được, bởi vì mỗi tình yêu đều không giống nhau, vậy nên Quý Tinh luôn ôm một loại cảm giác tôn trọng thần thành đối với hôn lễ.
Trong hội trường mờ tối, theo ánh sáng, cô dâu khoác lụa trắng từ nơi khác bước tới, Quý Tinh đứng bên cạnh đèn dài đặt dưới đất. Cho dù cảnh tượng này hôm qua đã diễn tập một lần, nhưng Quý Tinh vẫn nhìn thấy Trình Thiếu đòng đứng đầu thảm đỏ đỏ mắt, ánh mắt hắn một mực dừng lại trên mảnh lụa trắng kia, thậm chí hơi kích động run rẩy.
Ít nhất trong thời khắc này, kết hôn và hôn nhân là khác nhau.
Sau khi đọc tuyên thệ cô dâu sẽ tung hoa cưới, bởi vì người dẫn chương trình nói tất cả phù rể phù dâu đều được lên đài, Quý Tinh cũng theo đám người xô xô đẩy đẩy đứng phía sau cô dâu.
Bó hoa bay theo hình vòng cung xuyên qua đám người trong tích tắc, Quý Tinh từng nghĩ thế này: Nếu như mình bắt được, vậy liền lấy nó đi tỏ tình Lục Dư.
Nhưng cậu đương nhiên không bắt được, người cướp được là một phù dâu khác.
Quý Tinh ngồi ở bàn của bạn bè thân thiết, gặp lại rất nhiều bạn học ngày xưa, người xung quanh mời rượu cậu đều không từ chối. Sáng nay có rượu sáng nay say. Cậu muốn buông thả bản thân một lần, tốt nhất là uống đến say mèm không phân biệt được ngày đêm, mọi thứ tốt xấu ném hết ra sau đầu, coi như là an ủi bản thân mình cô đơn đáng thương giữa hạnh phúc của người khác đi.
Thật ghen tị mà.
Cậu cũng muốn có một người đồng hành.
Cuối cùng Quý Tinh không nhớ được rốt cuộc mình đã uống bao nhiêu, ý thức lượn lờ giỡ tỉnh và mê, cậu thả lỏng thở ra một hơi, tê liệt ngã xuống bàn rượu. Sau đó có lẽ là người ngồi bên cạnh hỏi cậu có muốn tìm người tới đón không, Quý Tinh nghe rõ câu hỏi này, mất cỡ ba phút mới hiểu được ý của đối phương, cậu tự động đọc ra một số điện thoại.
Lúc nhận được điện thoại Lục Dư đang sửa mẫu danh thiếp, người gọi cho anh dường như cũng rất kinh ngạc, sau đó đối phương liền nhanh chóng nói rõ tình huống, Lục Dư lập tức quơ lấy chìa khóa xe chạy ra ngoài.
Khi Lục Dư đến nơi Quý Tinh vẫn đang duy trì tư thế cũ gục xuống bàn, làn da lộ ra bên ngoài đều đỏ bừng. Trình Thiếu Đồng và cô dâu của hắn đứng bên cạnh nói chuyện với người khác, quay đầu nhìn thấy Lục Dư phía sau cũng rất kinh ngạc, “Lục Dư? Thật sự là cậu à? Lúc nãy Trần Chiêu nói với tớ người nghe là cậu tớ còn không tin.”
Lục Dư không giải thích thêm, chỉ cười cười, “Tân hôn vui vẻ, tới hơi gấp nên chẳng mang gì cả, thật có lỗi. Tớ tới đón Quý Tinh.”
Tuy rằng Trình Thiếu Đồng cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không hỏi ngay lúc này, “Được, cảm ơn cậu đưa Quý Tinh về, tớ không rời khỏi chỗ này được.”
Lục Dư gật gật đầu, cúi người đỡ mặt Quý Tinh để cậu ngẩng đầu lên, “Quý Tinh, Quý Tinh, tớ đưa cậu về nhà.”
Quý Tinh mơ mơ màng màng mở to mắt, cảm thấy bên tai ù ù, cậu nhìn người trước mắt hơn mười giây mới chậm rì rì nói, “Cậu… Lục Dư?”
“Ừ, là tớ.” Lục Dư trực tiếp đưa tay, xuyên qua nách cậu đỡ cả người cậu lên, để hơn nửa người cậu dựa vào người mình, “Về nhà với tớ nhé?”
“Được…” Quý Tinh vẫn chậm chạp trả lời, chẳng qua cả người ngược lại không một chút kháng cự, cứ để Lục Dư như thế đưa ra ngoài khách sạn, lên xe.