• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không biết có phải là ảo giác không, Quý Tinh dám chắc dạo gần đây Lục Dư đều cố ý vô tình mà tránh cậu, tuy hành động có thể ngụy trang được, nhưng cảm giác trong lòng sẽ không lừa người.

Cụ thể biểu hiện ở việc Lục Dư trở nên bận rộn hơn, bận rộn học hành, bận rộn làm thêm, hai người bọn họ ngoài trừ chủ đề liên quan đến học tập ra thì không thể nói với nhau câu nào. Không phải Quý Tinh không muốn nói, mà là Lục Dư lúc nào cũng có vẻ vội vàng, cho dù cậu có gửi tin cũng phải thật lâu sau mới được trả lời.

Giữa bọn họ còn có chuyện gì không thể nói rõ ràng chứ?

Sau khi cậu xác nhận được sự xa lánh của Lục Dư không phải là ảo giác khó hiểu của mình, cậu quyết tâm muốn hỏi rõ ràng cuối cùng thì từng câu “Không có gì” kia là có ý gì.

Quý Tinh tìm một ngày cuối tuần chặn trước cửa quán net, chờ suốt từ năm giờ chiều đến sáu giờ, cuối cùng cũng thấy Lục Dư bước ra. Cậu không nói một lời trực tiếp đi tới trước mặt Lục Dư, trong khoảnh khắc Lục Dư nhìn thấy cậu thì trong mắt tràn đầy kinh ngạc, nhưng lại nhanh chóng lảng tránh ánh mắt cậu, giọng điệu bình thường nói, “Trời đang rất lạnh, sao lại chạy đến đây?”

Quý Tinh nhìn thẳng vào hắn nói, “Bên cạnh có sân bóng rổ, chúng ta đến đó một chút được không?”

Lời nói không đầu không đuôi, nhưng Lục Dư vẫn có chút dự cảm lờ mờ, “Được, đi thôi.”

Đó là một sân bóng rổ không lớn, sau khi đến nơi Quý Tinh lấy trái bóng đã chuẩn bị từ sớm ra, cậu ra hiệu cho Lục Dư, “Chúng ta chơi một trận đi.”

Lục Dư nhớ tới lời hứa khi bọn họ đi ngang qua sân bóng của trường học lúc trước, cũng không từ chối, “Được.”

Cuộc tranh tài này cũng không phải là ngắn, thực lực hai người gần như ngang nhau, ai cũng không chịu nhường, ngươi một điểm ta một điểm, tỉ số đuổi sát nhau, hai người cũng khó nén tâm tình kích động trong lòng, giày thể thao không ngừng ma sát với sân bóng phát ra thanh âm, tiếng bước chân cũng rất dồn dập, đợi đến lúc kết thúc cả hai đều mồ hôi đầm đìa, hầu như không còn một chút sức lực.

Hai người nóng đến mức cởi áo khoác, cứ thế ngồi bệt xuống sân bóng rổ nói chuyện.

Quý Tinh cảm thấy trận bóng này khiến buồn bực tích tụ trong lòng cậu đã tiêu tán không ít, tâm trạng bình tĩnh hơn rất nhiều, không đè nén nghèn nghẹn như lúc vừa tới. Cậu nói, “Lục Dư, hôm nay tớ cố tình tới tìm cậu, không phải chỉ để chơi bóng, mà là muốn ở trước mặt hỏi cậu, dạo này cậu làm sao vậy?”

Lục Dư vẫn trả lời đáp án kia, “… không có gì.”

“Nếu chỉ là một câu ‘Không có gì’ thì đúng là tớ ăn no rảnh rỗi mới chạy từ xa tới đây.” Quý Tinh cảm thấy buồn cười, “Tớ không biết cuối cùng cậu đang nghĩ gì, nhưng cậu tuyệt đối đừng nghĩ cứ thế là đuổi được tớ.”

Lục Dư nói, “Tớ đang nghĩ chuyện học, nghĩ bài tập, nghĩ về việc làm thêm của tớ.”

“Không, cậu không phải.” Quý Tinh gật gù, “Cậu đang trốn tránh tớ, cậu đang xa lánh tớ, sau đó cậu còn không chịu nói cho tớ biết nguyên nhân.”

Lục Dư lập tức nghẹn lời, hắn cực kỳ muốn chấm dứt chủ đề này, “Đó là ảo giác của cậu thôi ——”

“Không phải!” Quý Tinh không nhịn được lớn tiếng quát một câu, “Cậu muốn lừa tớ nữa à. Cậu biết tớ không có nhiều bạn bè, người quan trọng nhất trong số ít ỏi đó, nhưng bây giờ, thậm chí tớ còn không biết mình đã làm gì, cậu đã tự viết kết thúc cho tớ rồi! Nếu, tớ nói nếu cậu là tớ, cậu có muốn hỏi rõ ràng xem cuối cùng đã xảy ra chuyện gì hay không?!”

Lục Dư có nói tiếp thì tự hắn cũng cảm thấy không có sức thuyết phục chút nào, “Tớ không trốn tránh cậu, chỉ có điều giữa bạn bè với nhau cũng cần một chút không gian cá nhân, chuyện này rất bình thường mà, cho dù là ai cũng phải có một chút không gian chứ, cậu đừng suy nghĩ phức tạp quá.”

“Cậu vẫn không muốn nói.” Quý Tinh vô lực hạ vai, thanh âm cũng rất chán nản, “Vì sao hết lần này tới lần khác lại không chịu nói vói tớ? Nếu cậu cảm thấy tớ có chỗ nào không đúng thì nói cho tớ biết đi, tớ không phải thần tiên, làm sao cái gì cũng biết cho được? Người với người chung đụng nhau không thể nào không xuất hiện mâu thuẫn, nhưng đó cũng không phải vấn đề lớn đến mức không thuốc nào cứu chữa được, cậu nói với tớ đi, chúng ta cùng trò chuyện, cùng tìm biện pháp giải quyết…”

Lục Dư ngồi bên cạnh Quý Tinh, trong lòng rất chua xót khó chịu, hắn không muốn khiến Quý Tinh khổ sở, nhưng hiện tại chính hắn mới là người khiến cậu khó chịu, hắn không thể giải thích, còn phải tiếp tục nói những lời đường hoàng kia. Lục Dư cảm thấy cổ họng nghẹn đắng cực kỳ, “Không phải như cậu nghĩ đâu, cậu không sai gì cả… Dù sao, cả đời cậu không thể nào chỉ có một người bạn, cậu chỉ là, chỉ là chưa thích ứng được thôi, đợi cậu kết được bạn mới, hoặc cuộc sống phong phú hơn, cậu sẽ không nghĩ vậy nữa.”

Sau khi Lục Dư nói xong những lời này chỉ cảm thấy không khí lạnh đến mức khiến hắn không thể thở nổi, hắn tựa như trốn tránh lập tức đứng dậy, “Tớ đi mua nước, khát quá.”

Nói xong hắn muốn đi, nhưng Quý Tinh phía sau lại hô to tên hắn, “Lục Dư! Đúng, con người không thể nào cả đời chỉ có một người bạn, tớ biết bạn bè của cậu rất nhiều, nhưng cậu chính là người bạn duy nhất của tớ! Trong số những người bạn của cậu, tớ không biết bản thân có thể bị người khác thay thế hay không, nhưng với tớ, cậu là người không thể thay thế được! Tớ không yêu cầu cậu có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu gì với tớ, cũng không quan tâm mấy suy nghĩ viễn vông đó nữa, tớ chỉ mong cậu có thể đừng cái gì cũng không chịu nói, quay đầu cái là tựa như… tựa như vứt bỏ tớ vậy.”

Mấy câu nói đó của Quý Tinh gần như là khàn giọng hét lên, sau khi nói xong lời cuối cùng không khống chế được mà nghẹn ngào. Cậu chưa từng cảm thấy khó chịu như vậy, cậu biết Lục Dư rõ ràng không phải người như thế, rõ ràng quan hệ của hai người bọn họ rất tốt không gì không thể nói, nhưng bây giờ lại vì một lý do căn bản không biết là gì mà biến thành loại bạn bè quen biết bình thường như thế sao? Cậu khó chịu ở chỗ ngay cả nguyên nhân Lục Dư cũng không chịu nói cho cậu biết, khó chịu ở chỗ tương lai quan hệ của hai người sẽ theo thời gian dần trôi mà trở thành người xa lạ không nhìn mặt nhau.

Vì sao?!

Quý Tinh gần như bật khóc gào lên một câu, “Lục Dư, con bà nhà cậu! Tớ sẽ không để yên cho cậu đâu!”

Chân Lục Dư căn bản không có cách nào đi về phía trước một bước, áy náy và tự trách ùn ùn kéo đến mãnh liệt như thủy triều, từng đợt từng đợt đập vào tra tấn nội tâm của hắn, tiếng khóc của Quý Tinh cũng đã đủ khiến hắn hối hận nghìn vạn lần. Cũng bởi vì quyết định sai lầm của hắn mới khiến cậu đau khổ như vậy, vốn là lỗi của hắn nhưng cuối cùng lại để Quý Tinh gánh chịu hậu quả, đây chính là cách giải quyết mà hắn tự cho là tốt cho cả hai hay sao?

Nếu giữa hai người bọn họ không thể không có một kết thúc, vậy nhất định cũng không phải như bây giờ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK