• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bầu không khí giữa Quý Tinh và Lục Dư trở nên vô cùng lúng túng, ai mở miệng nói câu nào cũng đều nhạt nhẽo. Lúc Lục Dư nói chuyện với Quý Tinh đều cố gắng sôi nổi như thường, nhưng Quý Tinh vừa nghe đã không khống chế được nhớ tới chuyện chiều hôm đó, có lẽ là một chi tiết, một câu, nhưng cho dù là nhớ tới bất kỳ câu nào, cậu cũng đều đánh mất hứng thú nói chuyện với Lục Dư.

Cậu luôn im thin thít.

Lục Dư rất khó không phát hiện ra khác thường của cậu, ban đầu hắn sẽ cố gắng thay đổi bầu không khí đó, sẽ cố gắng điều chỉnh không khí, nhưng cho dù làm thế nào dường như cũng vô dụng, Quý Tinh không nói chuyện, cũng không cười.

Hắn biết rõ từ ngày đó trở đi nhất định giữa hai người bọn họ sẽ không thể trở về như trước được nữa, nhưng hiện tại thành ra thế này, cho dù tình huống này đã được hắn lường trước, nhưng lại không tốt như hắn vẫn nghĩ.

Song hắn không muốn lảng tránh, cũng không muốn dùng “quên mất” để giải quyết, hắn chưa một lần muốn nói mấy câu đại loại như “Tớ chưa từng nói những lời đó” với Quý Tinh, bởi vì nếu nói thế, hắn không biết cuối cùng tình cảm mà bản thân đã kiên trì lâu như vậy có ý nghĩ gì nữa.

Từ đầu hắn đã không muốn trốn tránh, khi một mình không muốn trốn, lúc hai người lại càng không trốn.

Thế nhưng chuyện này không phải do một mình hắn quyết định là được, thái độ của Quý Tinh chẳng lẽ không phải là một loại trốn tránh hay sao? Cậu né tránh vấn đề này, khép kín bản thân, trốn mất.

Lúc hắn đã nghĩ vấn đề này rõ ràng thì cũng biết bản thân nên làm thế nào rồi. Thích một người vốn là một chuyện rất đẹp đẽ tuyệt vời, nhưng một khi tình cảm này mang đến sự phiền phức cho người khác thì nó đã trở nên xấu xí. Phát triển đến bây giờ, chuyện này đã sớm không nằm trong dự tính ban đầu của Lục Dư.

Không phải vốn dĩ hắn chỉ cần Quý Tinh vui vẻ là được rồi sao?

Đã từng, ở bên cạnh hắn có thể khiến Quý Tinh vui vẻ, hiện tại hắn vẫn muốn cậu được vui vẻ, hơn nữa giờ phút này hắn cũng có khả năng làm được điều đó.

Cách xa cậu một chút thôi.

Dù sao tính toán của hắn vốn không đáng nhắc tới, dù sao tình cảm của hắn thật ra cũng chả quan trọng gì mấy, dù sao bất quá kết cục cũng chỉ là trời nam đất bắc mà thôi.

Lục Dư nói với Quý Tinh dạo này phải làm thêm ở tiệm net, vậy nên không thể cùng cậu về nhà được, Quý Tinh chẳng có ý kiến gì; Lục Dư bảo buổi trưa bận việc không thể ăn với cậu, Quý Tinh cũng chẳng ý kiến nốt; Lục Dư nói sau này có thể rút ngắn thời gian học bù, hắn đã tự học được rồi, Quý Tinh vẫn chẳng nói chẳng rằng.

Sao cậu lại có ý kiến được, cậu còn cảm thấy thở phào nhẹ nhõm đấy. Hai người quá gần gũi khiến cậu không cách nào suy nghĩ được, chỉ có tách ra một chút mới có thể tìm được hướng giải quyết hợp lý nhất.

Vậy nên quan hệ giữa bọn họ bỗng nhiên bớt hơn phân nửa, giờ giải lao không nói chuyện, sau khi tan học cũng không đi cùng nhau, không có gì khác với bạn học bình thường.

Trình Thiếu Đồng đã hỏi Quý Tinh về tình hình này nhiều lần, thắc mắc có phải giữa cậu và Lục Dư xảy ra mâu thuẫn gì hay không, rõ ràng lúc trước quan hệ thân thiết đến vậy, sao đột nhiên lại chuyển biến lớn thế.

Quý Tinh không biết phải trả lời ra sao, chỉ có thể qua loa, nói mình muốn mua mấy cuốn sách sau đó đi tới hiệu sách trước, Trình Thiếu Đồng khó hiểu đi theo cậu.

Lúc đến hiệu sách vậy mà lại đụng phải Lục Dư cũng đang mua sách, trong nháy mắt ba người đối mặt với nhau đều im lìm, cuối cùng vẫn là Trình Thiếu Đồng lên tiếng trước, gượng cười chào hỏi, “Lục Dư, trùng hợp quá ha, cậu cũng tới mua sách à.”

Ánh mắt Lục Dư lướt qua Quý Tinh, hắn cười lễ phép, “Đúng vậy, tớ đã chọn xong rồi, đi trước đây.”

Trình Thiếu Đồng cảm thấy bầu không khí tự dưng kỳ dị, hắn nhanh chóng nói hẹn gặp lại với Lục Dư, chỉ có điều từ đầu đến cuối Quý Tinh đều không hé nửa lời, vẫn là lúc Lục Dư đi ngang qua cậu mới thả lỏng nói một câu tạm biệt như thường.

Trình Thiếu Đồng không nhịn được đẩy vai Quý Tinh, “Ai, cậu sao vậy hả?”

Quý Tinh đứng đờ ra không lên tiếng, trong lòng không biết là cảm giác gì.

Người từ chối là cậu, trốn tránh là cậu, không thoải mái cũng là cậu.

Cậu tự hỏi liệu mình đã làm gì sai chăng.

Hiện tại, tương lai, thật lâu sau này, quan hệ của cậu và Lục Dư có lẽ sẽ giống như ngày hôm nay vậy, bình thường như bạn bè, trò chuyện rất khách sáo, trải qua cuộc sống không còn liên quan gì đến nhau.

Ngay cả khi vô tình gặp lại nhau vào một ngày nào đó cũng chỉ có thể đeo lên tấm mặt nạ, như chưa từng có chuyện gì xảy ra nói một câu, trùng hợp thật, rồi dùng vài lời kết thúc cuộc hội ngộ sau thời gian dài xa cách, mỗi người đều có công việc riêng của bản thân, sau khi vội vội vàng vàng lướt qua lại biến mất trong biển người.

Không còn đường cứu vãn sao? Nhất định phải như vậy ư?

Nhưng cậu lại không nghĩ ra cách xử lý vẹn cả đôi đường.

Vào năm lớp mười một, thầy Lý- một trong những giáo viên được học sinh yêu thích nhất phải về hưu, ông đã dạy lớp 11-6 và 11-10 từ năm lớp mười, đặc biệt lớp 11-10 còn là lớp mà thầy Lý chủ nhiệm, sau khi phân ban đã đổi giáo viên, vì vậy hai lớp quyết định kết hợp với nhau làm tiệc chia tay thầy.

Tổng cộng hai lớp có một trăm người, vậy nên dù nói bữa liên hoan này đơn giản, thật ra lại không đơn giản chút nào, huống chi ngoại trừ thầy Lý ra còn mời thêm các giáo viên chủ nhiệm khác trong khối, chỉ ăn một bữa cơm trưa đã ngồi đầy nửa đại sảnh của quán cơm.

Kỳ thật cũng không có gì mới mẻ, chỉ ăn một bữa cơm, hát vài bài, hai lớp cùng nhau bao một khu lớn, thầy cô lớn tuổi ngồi cùng hát bài nhạc đỏ, tinh thần vô cùng phấn chấn, giáo viên trẻ tuổi thì hòa mình với học sinh, hát mấy bài đang thịnh hành.

Ngoài trừ việc mấy bài hát được chọn cũng không có bầu không khí ly biệt gì.

Có mấy nam sinh vì thầy Lý mà hát bài “Tạm biệt”, có lẽ vì ca từ và giai điệu, tâm trạng vốn không nặng nề giờ phút này đột ngột dâng lên.

Giọng nam không nghiêm chỉnh hòa với làn điệu du dương chậm rãi:

Tôi sợ sẽ không có cơ hội nói một tiếng hẹn gặp lại với bạn

Bởi vì có lẽ không còn được gặp bạn nữa

Ngày mai tôi sẽ phải rời khỏi chốn thân thuộc và bạn

Nghĩ đến phải chia xa nước mắt tôi liền rơi



Tôi không thể chắc chắn với bạn rằng mình sẽ quay lại hay không

Đầu không ngoảnh lại cất bước ra đi

Đoạn sau gần như là tất cả mọi người đều hợp xướng, để không khiến cho bầu không khí quá sầu não, mấy thầy cô nói vài câu để điều hòa, thầy Lý cũng cười bảo, “Được rồi được rồi, chẳng phải nếu rảnh tôi cũng sẽ về trường thăm mấy em sao, đừng có làm như tôi sắp anh dũng hy sinh vậy chứ.”

Rất nhiều bạn học đều không nhịn được bật cười.

Lục Dư ngồi trên sofa cách Quý Tinh rất xa, nhưng ánh mắt lại chưa từng rời khỏi cậu. Thấy Quý Tinh cũng bị bầu không khí làm cho buồn bã, nhưng hiện tại đã vui vẻ nói cười trở lại. Giống với lần trước, Trình Thiếu Đồng ngồi bên cạnh cậu, không biết hai người đang nói gì, tớ một câu cậu một câu, Quý Tinh đột nhiên nở nụ cười.

Lục Dư không nghe rõ tiếng cười của Quý Tinh, nhưng hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, đó là một tiếng người vô cùng ấm áp động lòng người.

Trong khoảnh khắc đó hắn như được đả thông hai mạch Nhâm Đốc giống trong tiểu thuyết võ hiệp, suy nghĩ cũng trở nên rõ ràng. Thật ra buông tay không khó khăn đến vậy, vì không có sự tham gia của hắn thì Quý Tinh sẽ có thể trở lại cuộc sống vui vẻ trước kia, một cuộc sống bình thường, không gặp quá nhiều rắc rối. Cuối cùng hắn cũng xác định, kỳ thực chia ly chưa hẳn đã là một kết thúc bi thảm, tình cảm sẽ không bởi vì khoảng cách mà thay đổi.

Đó mới là điều quan trọng nhất, đáng giá nhất.

Chỉ là nhất định vẫn sẽ có tiếc nuối, giống như hắn biết chuyện Quý Tinh ngũ âm không đầy đủ vậy, hắn còn muốn hiểu rõ về cậu hơn, đáng tiếc là hắn không có cơ hội.

Quý Tinh đối với hắn mà nói là một con dấu khó có thể biến mất, còn hắn lại hi vọng bản thân chỉ là một cơn gió đối với Quý Tinh, có lẽ đã từng khiến cậu cảm thấy ấm áp như gió xuân, có lẽ đã từng khiến cậu cảm thấy mát mẻ, chỉ cần cơn gió đó có một chút tác dụng là đủ rồi.

Trong phòng sáng tối giao hòa, Lục Dư cứ tỉ mỉ nghiêm túc nhìn Quý Tinh một lượt thật rõ ràng, sau đó hắn lặng yên không tiếng động rời khỏi nơi này.

Trên con đường đêm vắng lặng, cuối cùng hắn cũng ra quyết định phải làm một chuyện —— lấy điện thoại di động ra gọi cho Lục Đinh Văn, nói cho ông ta biết mình đồng ý chuyện chuyển trường.

Nói điện thoại xong, tâm trạng của hắn rất bình tĩnh, thậm chí hắn còn không nhịn được nghĩ, có thể mười năm hai mươi năm sau này hắn vẫn không thể nào quên mình đã từng thích một người, nhưng có lẽ đến lúc đó tình cảm đã phai nhạt, bản thân cũng chẳng cố chấp như vậy nữa.

Qua nhiều năm gặp lại, nói không chừng hắn có thể thốt ra một câu, trăm năm hạnh phúc.

Lục Dư ngẩng đầu nhìn ánh trăng vàng óng, thầm nói một câu cuối cùng với Quý Tinh.

Tạm biệt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK