Lục Dư đón cậu về?
Kế đó thì sao?
Quý Tinh lập tức xuống giường đi lòng vòng trong phòng, không còn ai khác, cậu lại tới nhà bếp rót nước uống, cũng không có cái ly nào có dấu hiệu đã từng được sử dụng, trên sô pha cũng không có vết lõm xuống, tất cả giống như ảo giác của cậu. Cậu cố gắng nhớ lại xem còn xảy ra chuyện gì nữa, nhưng đầu óc giống như rơi vào trong thùng mực, chỉ nhìn thấy một vũng mực đen thui, thậm chí cậu còn cảm thấy sau khi uống say cậu đổi não luôn rồi, trong đầu cũng chỉ chợt hiện về vài hình ảnh rời rạc vụn vặt, không thể ghép lại.
Cậu không biết lúc mình say rượu có làm ra hành động kỳ quái nào không, kể cả có kỳ lạ, nói thật lòng thì, cậu cũng trộm chờ mong một chút.
Biết đâu mượn cảm giác ngà ngà say, có khi còn có thể.
Quý Tinh đại khái nhớ được rằng dường như Lục Dư có nói một câu “Chúng ta vẫn là bạn”, mấy lời tương tự vậy.
Nhưng nói không chừng là do cậu động kinh nghĩ quá nhiều cũng nên.
Cậu có chút bực bội, đầu óc cũng mê man, quyết định đi tắm trước, ngày mai gọi điện hỏi Trình Thiếu Đồng một chút.
“Hôm qua là Lục Dư tới đón cậu đó, Trần Chiêu hỏi cậu muốn gọi cho ai thì cậu liền đọc số của Lục Dư, tớ còn muốn hỏi cậu chuyện gì xảy ra đây, hai người liên lạc lại từ bao giờ?” Trình Thiếu Đồng nói trong điện thoại.
Quý Tinh nằm dài trên bàn, trả lời, “Mới hồi trước thôi, lúc làm việc thì gặp.”
Trình Thiếu Đồng lại hỏi, “Quan hệ của hai người đã tốt hơn chưa? Sao tớ nhớ hồi cấp ba hai người hình như cãi nhau rất dữ, không phải Lục Dư giận quá nên mới lặng lẽ chuyển trường à?”
Quý Tinh bảo, “Lần đó là lỗi của tớ… cậu ấy không trách tớ.”
Trình Thiếu Đồng nói, “Tớ thấy các cậu cũng sắp thân thiết lại như lúc trước rồi, rất tốt rất tốt, giữa anh em có thể có chuyện gì chứ.”
Quý Tinh nói, “Ừ.”
Nhưng sự thật cũng không phải thế. Quan hệ thân thiết? Bọn họ đã sớm không thể quay trở lại mối quan hệ thuần khiết lúc trước rồi. Đối với Quý Tinh mà nói, định nghĩa quan hệ giữa bọn họ là một vấn đề khó, hồi đó cậu luôn ôm thái độ tìm kiếm cảm thông và mong muốn được gần gũi hơn tiếp cận Lục Dư, quá trình này chia thành hai bước, bước nhỏ là thông cảm, bước dài là đuổi theo, khi cậu vất vả lắm mới đi xong bước nhỏ này hào hứng bừng bừng chuẩn bị đi tiếp bước dài, Lục Dư lại trực tiếp phát cho cậu hai tấm thẻ vàng, nếu còn tái phạm sẽ bị loại thẳng.
Không vui, không được làm, cảnh báo nghiêm khắc. Vậy nên cuối cùng đích đến của cậu là nơi đâu, trong những phương hướng đó, cậu nên lựa chọn thế nào đây. Cậu thật sự không có manh mối.
Hai ngày nay nhiệt độ đột ngột hạ thấp, Lục Dư không để ý, mặc áo ngắn tay, cả hai ngày đều chụp ảnh bên ngoài mười mấy tiếng liền, chạng vạng tối kết thúc công việc mới cảm thấy hơi lạnh, sau khi về nhà liền phát hiện bị cảm nhẹ, nhưng cảm cũng chỉ là bệnh vặt mà thôi, anh vẫn không để trong lòng.
Kết quả đến sáng ngày thứ ba vừa rời giường liền nhức đầu cực kỳ —— người phát sốt. Lục Dư bất đắc dĩ lấy nhiệt kế ra đo, ba mươi chín độ. Anh đành phải gọi đến công ty xin nghỉ, lấy mấy viên thuốc tiêu viêm và thuốc hạ sốt ra uống, ngã đầu lại trở về giường ngủ, lúc mơ mơ màng màng chợt nhớ, hình như hôm nay còn một bữa tiệc nữa…
Hôm nay Quý Tinh lại nhân cơ hội đến bộ phận hình ảnh, người vốn phải đi cũng vui vẻ vì không cần chạy lên chạy xuống. Quý Tinh quét mắt một vòng không nhìn thấy Lục Dư, liền hỏi Lâm Viễn Phàm có phải Lục Dư lại đi chụp ngoại cảnh rồi không, Lâm Viễn Phàm nói hôm nay Lục Dư xin nghỉ bệnh rồi, trong lòng Quý Tinh lộp bộp, sau khi ra khỏi bộ phận hình ảnh liền gọi cho Lục Dư, nhưng gọi vài cuộc cũng không có ai bắt máy, Quý Tinh đành phải gưi tin nhắn cho anh, bảo anh đọc được thì trả lời điện thoại.
Giữa trưa bọn họ còn một bữa tiệc, quảng cáo lần trước công ty bọn họ phụ trách nhận được phản hồi rất tốt, giúp khách hàng kiếm được một đống danh tiếng, bên đặt hàng liền đặt một bàn tiệc rượu buổi trưa mời tất cả các bộ phận. Quý Tinh là nhà thiết kế chính nhất định phải đi, nhưng cậu vốn cũng không thích những nơi như vậy, trong lòng quan tâm đến tình huống của Lục Dư hơn, vậy nên dáng vẻ luôn không yên.
Cậu ngồi tại chỗ của mình, đặt di động trên bàn, không ngừng ấn mở màn hình xem có tin nhắn của Lục Dư hay không, căn bản không hề muốn ăn, cuối cùng cậu cũng ngồi không yên, xin Dương Nhất Hách xong liền chạy như bay về phía bãi đỗ xe.
Quý Tinh vừa đứng ngoài cửa nhà Lục Dư nhấn chuông năm phút đồng hồ, vừa không ngừng gọi cho anh, ít nhiều gì cũng phải đánh thức Lục Dư ngồi dậy mở cửa.
Lục Dư mặt mày đỏ bừng mở cửa, tóc loạn cào cào, còn đang mặc đồ ngủ, nhìn thấy cậu thì rất ngạc nhiên, “Quý Tinh? Sao cậu lại tới đây?”
Quý Tinh thấy bộ dạng anh như vậy liền biết rõ tình trạng anh không tốt, lập tức đi qua sờ trán anh, vẫn còn nóng bỏng tay, vừa giải thích với anh, “Lâm Viễn Phàm nói với tớ cậu xin nghỉ bệnh, tớ gọi điện cậu cũng không nhận, tớ liền hỏi Lý Bình Tùng địa chỉ nhà cậu. Cậu mau về giường đi.” Quý Tinh nhìn anh đã nằm lên giường, vì cơ thể không khỏe nên cau mày, nhưng vẫn nói với cậu, “Tớ chỉ bệnh nhẹ thôi, cậu vào nhà bếp lấy ly nước uống trước ——”
“Cậu im đi!” Quý Tinh cuối cùng cũng biết lần trước Lục Dư nhìn thấy cậu ở đồn công an có tâm trạng gì rồi, gấp đến muốn bốc hỏa, Quý Tinh đắp kín mền cho anh, lại cầm nhiệt kế anh đặt ở đầu giường cho anh kẹp vào, vô thức hỏi khẽ, “Uống thuốc chưa? Cảm thấy không khỏe từ lúc nào?”
Lục Dư nửa khép mắt nhìn cậu nói, “Uống rồi, từ sáng đã thấy không khỏe.”
Quý Tinh nhìn dáng vẻ anh yếu ớt hơn bình thường, cảm thấy rất khó chịu, cậu duỗi một tay áp lên trán Lục Dư, sau đó đứng dậy vắt một cái khăn lạnh đắp lên trán anh, Quý Tinh ngồi xổm bên giường hỏi, “Ăn sáng chưa?”
Lục Dư lắc đầu, “Không thoải mái, không muốn ăn.”
Quý Tinh nhìn bộ dạng vô cùng mệt mỏi của anh, lấy tay hơi che lên mắt anh, vuốt gương mặt nóng hổi của anh, đợi cậu đo lại nhiệt độ cơ thể lần nữa, vẫn là ba mươi chín độ, lại cho anh uống một lần thuốc, “Cậu ngủ đi, tớ ở đây.”
Lục Dư mơ hồ đáp, ngủ thiếp đi.
Quý Tinh xuống lầu mua cho anh lần thuốc khác, thêm vài món nhẹ anh có thể ăn, sau đó nấu một nồi cháo trắng, chuẩn bị chút thức ăn. Sau khi làm xong những chuyện này cậu tìm một cái ghế nhỏ, ngồi cạnh giường Lục Dư, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bất động của anh, cứ mười phút lại đổi khăn một lần.
Cậu không muốn rời khỏi người này dù chỉ một chút.