Tống Thiên Nhan tỉnh dậy, cả người còn vương cái lạnh của Hồ Băng. Đcm, Đông Phương Triệt chết tiệt, ném nàng như ném lợn vào hồ lạnh giá. Bổn đặc công tưởng chết trong đó rồi. Đông Phương Ảnh thấy nàng tỉnh giấc vội đi lại bênh cạnh hỏi " Ngươi không sao chứ ? Thái y kêu bị nhiễm phong hàn, bổn vương đã xin Hoàng Huynh cho ngươi nghỉ ngơi rồi"
Nhắc đến hắn nàng lại nổi đoá, cứu tình nhân làm nàng nhiễm phong hàn, bổn đặc công ghét nhất là bị cảm " Không phải ta đã xin nghỉ việc rồi sao, ta không còn là ám vệ của hắn nữa"
Đông Phương Ảnh bật cười, trong mắt hơi hướng nhu hoà, nàng tưởng ám vệ nói bỏ là bỏ được sao, ám vệ được đào tạo từ nhỏ, vốn kề vai sát cánh bên chủ nhân. Hoàng Huynh có 4 đại ám vệ, lần lựơt là Tống Thiên Nhan, Lạc Chiêu, Lâm Du và Nhậm Thái. Ám vệ luôn phục vụ chủ nhân trừ khi chết " Nha đầu ngu ngốc, tốt nhất ngươi đừng để Hoàng Huynh nghe được những lời đó"
Tống Thiên Nhan bĩu môi, trong lòng không phục, Khúc Diệp Nghi dù là nữ phụ nhưng vẫn sung sướng sống trong hậu cung đến cuối truyện, còn nàng bị khổ cực. Thật bất công, đánh cái hắc xì, trong lòng càng buồn bực.
Đông Phương Ảnh bật cười, trong tay bê chén thuốc vẫn còn nóng hổi đến đưa nàng " Uống đi, ngươi bị bệnh đấy"
" Giả vờ quan tâm gì chứ, ta cũng không có chết" Nàng cọc cằn trả lời, chết có khi quay về hiện đại. Nói thế nào trong lòng nhìn hắn vậy nàng cũng cảm động, dù sao nàng cũng không phải Tống Thiên Nhan thật nên nàng đương nhiên không lo Đông Phương Ảnh thích nàng, cùng lắm là bằng hữu.
Hắn gõ đầu nàng, tức giận nói " Bổn Vương quan tâm ngươi được chưa, uống đi"
Nàng ôm đầu ngơ ngác nhìn hắn, tim như lệt một nhịp, hắn nói hắn lo lắng nàng, thôi được rồi bổn đặc công không ảo tưởng nữa đâu, bằng hữu thôi, bằng hữu lo lắng nhau là chuyện bình thường. Im lặng cầm chén thuốc uống một hơi. Đắng đến nhăn mặt, hắn bên cạnh cười nhẹ đưa cho nàng viên kẹo đường.
Tống Thiên Nhan nhìn nó, đôi mắt cay xè. Thấy nàng khóc, hắn bối rối " Sao lại khóc, ta.. ta không có ăn hiếp ngươi"
Nàng vừa cười, vừa khóc trong nhem nhuốc không chịu nổi. " Ta không có nói ngươi ăn hiếp ta , chỉ là ta cảm động thôi. Đông Phương Ảnh ngươi đúng là bằng hữu tốt"
Làm đặc công bao lâu đương nhiên số lần bị thương nhiều không kể, thuốc đắng cũng dùng qua vô số nhưng chưa ai đưa nàng kẹo đường, quan tâm nàng bị đắng. Nàng sợ uống thuốc, nhưng phải uống mới tiếp tục làm được nhiệm vụ, nàng không ngờ được nam nhân này lại nghĩ đến nàng.
Đông Phương Ảnh lúc này mới chịu yên, đôi mắt hiện lên vẻ đau lòng, tuổi nàng còn nhỏ, tiểu cô nương này làm ám vệ chịu biết bao khổ cực rồi, hắn xoa đầu nàng nói khẽ "Vậy từ giờ ta sẽ là bằng hữu của ngươi"
Nếu người khác gọi tên hắn vậy đã bị hắn giết tại chỗ, vốn thân phận của nàng không xứng làm bằng hữu của hắn nhưng Đông Phương Ảnh quanh năm trên chiến trường, tính cách hào sảng không để tâm đến thân phận địa vị.
" Chúng ta vẫn là bằng hữu" Nàng cười vỗ vai hắn. Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng thái giám ái nam ái nữ " Hoàng Thượng đến "
Đông Phương Triệt đến đây làm gì ? Nàng nhăn mày trong lòng cơn tức lại bừng lên, hôm nay hắn lại ném nàng xuống hồ băng, xém nữa thì lấy đi mạng nàng. Đông Phương Ảnh nhìn nàng đứng dậy " Đừng lo"
Bổn đặc công vốn không lo, cùng lắm thì một cái mạng thôi. Cánh cửa được đẩy ra, nam nhân mặc hoàng bào bước vào, gương mặt anh tuấn , khí chất đế vương. Hắn nhìn trong phòng có Đông Phương Ảnh trong mắt hơi loé kinh ngạc, nhìn nàng ngồi trên giường không có ý định hành lễ cũng không tức giận " Ngươi không sao chứ ?"
Nếu là Tống Thiên Nhan trong nguyên tác sẽ trả lời thuộc hạ không sao, đa tạ chủ thượng quan tâm. Nhưng đối với nàng thì là " Ngươi thử bị ném vô cái hồ âm độ đi, xem cảm giác thế nào ?"
" Âm độ ? Là gì ?" Đông Phương Triệt nhìn nàng, Đông Phương Ảnh cũng tò mò không kém.
Nàng quên mất thời này làm gì biết khái niệm đo lường nhiệt độ " Ý ta là lạnh"
Đông Phương Triệt nhẹ đau lòng, nhưng rất nhanh lấy lại thần sắc lạnh băng, hắn không thể để Nghi Nhi xuống đó, nàng yếu như vậy sẽ không chịu nỗi " Là ám vệ phải làm mọi thứ ta yêu cầu, ngươi còn kêu ca ?"
" Ta đã không còn ám vệ" Nàng cao giọng nói. Đông Phương Ảnh trừng mắt nàng, Đông Phương Triệt đột nhiên nhanh như chớp đứng trứơc mặt nàng, đưa tay bóp chặt cổ nàng " Nếu không làm ám vệ, trừ khi ngươi chết"
" Hoàng Huynh" Đông Phương Ảnh la lên, vội đi đến đánh tay hắn ra, ôm nàng vào lòng " Ngươi sao có thể có ý định giết nàng?"
Tống Thiên Nhan trừng mắt nhìn hắn, tại sao nữ chính có thể yêu được nam nhân tính cách tệ như vậy, trong mắt hắn vốn chỉ có Khúc Diệp Nghi cùng Thiên Hạ. Nàng vốn chẳng là gì, không phải nữ chính thật sự ai dám chắc nàng sẽ sống đến cuối truyện? Mọi chuyện tình tiết sẽ được thay đổi sao ? Không phải nàng vẫn bị xuống hồ băng như trong truyện.
Đông Phương Triệt nhìn hắn ôm nàng, đột nhiên cảm thấy thật ngứa mắt, phất tay áo bỏ đi không quên trầm giọng nói "Tống Thiên Nhan nên nhớ ngươi mãi mãi là ám vệ của trẫm"
Đi ra khỏi cửa, hắn nhìn bàn tay hơi nắm chặt, vốn nghe nàng bị nhiễm phong hàn hắn muốn hỏi thăm nàng, nhưng rốt cuộc sự việc thành ra vậy. Tống Thiên Nhan bay giờ khác với nữ tử hắn từng biết, khi trước nàng sẽ không bao giờ nói không với hắn, càng sẽ không cao giọng với hắn. Tại sao bây giờ.
Còn có Tứ đệ lại quan tâm nàng như vậy, đem thuốc cho nàng, còn ra tay bảo vệ Tống Thiên Nhan. Trong lòng khó chịu không tả , như một vật của mình bị ai đó cướp mất.
Danh Sách Chương: