• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lạc Thiên Nhan không bây giờ phải gọi là Tống Thiên Nhan , đang nằm trên giường hưởng thụ trái cây và nước với danh nghĩa người bệnh tật. Nàng nằm gác chân đan xen nhau một cách không thục nữ, miệng vừa nhai vừa ngăm nga câu hát.

Đúng là lâu rồi nàng mới trải qua kì nghỉ dưỡng đến vậy , tuy là vật chất đều thiếu thốn , không tv , không mạng internet, quan trọng hơn là không có những quyển truyện tiểu thuyết ngôn tình thân thương của nàng. Tống Thiên Nhan thở dài, sao không cho nàng xuyên vào ngôn tình hiện đại , lại xuyên thành thời cổ đại, giờ nàng mới nhận ra nó chán cỡ nào. Nếu được quay về lại nàng sẽ tát vào mặt những người nào dám mơ ước xuyên không đến cổ đại, thật chán đến héo queo.

Tống Thiên Nhan nhìn lên trần nhà , sau khi điều tra thì nàng biết được truyện đã tiến triển đến chap 3, đây là cảnh sau khi Khúc Diệp Nghi trúng độc nặng , Đông Phương Triệt nhận được thuốc giải nhưng không tin là thật nên không đưa cho nàng uống , hắn bắt nữ chính Tống Thiên Nhan uống lại thuốc độc sau đó thử thuốc giải rồi mới cho người hắn yêu uống. Tống Thiên Nhan lúc đó vừa đi làm nhiệm vụ bị nội thương về nên khi thử độc không được bao lâu thì đã đi đời , từ đó nàng mới được xuyên vào thân xác nữ chính bị ngược nhất năm này đây.

Nàng đã nghỉ ngơi được 2 tuần rồi, Lạc Chiêu cũng chính là thiếu niên nàng gặp khi đến thế giới này hôm nào cũng đến thăm nàng, nhưng hắn đã nhận được nhiệm vụ từ tối qua.

Hôm nào cũng trôi qua thật tẻ nhạt , một người sôi động như nàng sao chịu đựng được đây, Tống Thiên Nhan thở dài , đổi lại là nữ chính thì có lẽ ngay khi tỉnh dậy nàng đã bất chấp trong người còn thương tích mà chạy đến chỗ nam chính nhận nhiệm vụ rồi. Rất tiếc bây giờ là Lạc Thiên Nhan một người không thích hành hạ bản thân , nàng yêu bản thân , hay còn gọi là tự luyến.

Trong Hoàng Thanh Cung , Đông Phương Triệt đang ngồi trên bàn luận tấu chương, cặp mắt đen láy như hắc ưng , sống mũi cao , đôi môi thanh tú , khuôn mặt chuẩn tỉ lệ vàng , mái tóc được cột nửa , còn lại thả tự do phía sau. Hắn ngước lên nhìn về phía ám vệ Lục Du " Tống Thiên Nhan như thế nào ?"


Kì lạ mọi lần dù ra sao chưa đến 2 ngày nàng đều quay lại bên cạnh hắn. Hắn nhớ có lần nàng bị thương nặng nhưng vẫn cố cầm cự đứng bên cạnh hắn cả ngày , đến mức vết thương vì quá sức mà vỡ ra, nhưng nay cả 2 tuần rồi lại không thấy nàng đâu.

" Hồi Chủ Thượng , Thiên Nhan nghe nói vẫn còn chưa khoẻ, theo như thuộc hạ được biết nàng trong lúc nhận nhiệm vụ ... đã bị nội thương" Lục Du ngập ngừng nói, Thiên Nhan đúng là không biết thương bản thân , đã bị như vậy lúc chủ thượng kêu thử thuốc cũng âm thầm đồng ý, chỉ trách nàng trao tâm nhầm người vô tình. Nhưng đợt này đúng là có hơi lạ Thiên Nhan nàng lại rời chủ thượng lâu như vậy.

Đông Phương Triệt nhíu mày bị nội thương ? Hắn vờ đi mở miệng " Đem cho nàng một ít thuốc. Còn có đã tìm ra người đứng sau hạ độc Nghi Nhi chưa ?"

" Đã tra ra , là do Tây Xuyên Quốc Thừa Tướng Lộ Phong Cừ sai khiến" Hắn tiếp tục nói , Lộ Phong Cừ đúng là tên cáo già.

Đông Phương Triệt lạnh nhạt nhếch môi , mục đích của Lộ Phong Cừ sao hắn lại không biết, hắn ta muốn chia cắt mối quan hệ mỏng manh còn lại của Tây Xuyên cùng Đông Lạc , đúng là nhọc công hắn suy nghĩ. Tây Lăng Duệ cho hắn lộng hành như vậy , chắc phải có lí do , hắn ta vốn là người thâm sâu - Tây Xuyên Quốc Hoàng Đế Tây Lăng Duệ.

Tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài kèm theo giọng nói thanh thoát như chim hoàng oanh " Triệt ca ca, ta đem canh tổ yến đến cho ngươi"

Khúc Diệp Nghi đẩy cửa đi vào , nàng diện chiếc váy hồng sắc dịu dàng , khuôn mặt tuyệt mĩ thanh tú, nét cười tươi nhẹ hiền lên trên khoé môi.

Đông Phương Triệt trong mắt hiện đày sủng nịnh bước đến chỗ nàng " Nghi Nhi, không phải ta kêu nàng nên nghỉ ngơi sao, sao còn cực nhọc"

Nàng cười nhẹ, đặt thức ăn xuống bàn nhẹ giọng nói " Nghi Nhi không mệt nhọc , Nghi Nhi muốn tự mình xuống bếp nấu ăn cho Triệt ca ca"

Nàng biết hắn yêu nàng tận xương , sủng nàng tận tuỷ, nàng tin trên thế gian này ngoài nàng ra Đông Phương Triệt sẽ không thích ai khác được.


Đông Phương Triệt sủng nịnh kéo Khúc Diệp Nghi vào trong lòng, Nghi Nhi của hắn đúng là hiểu lòng người, hắn đúng là không chọn sai người.

" Sao ta không thấy Thiên Nhan tỷ ? Không phải nàng lúc ấy thử thuốc xong còn chưa khoẻ chứ" Khúc Diệp Nghi vờ lo lắng hỏi , cùng là nữ nhân sao nàng lại không biết tâm tư của Tống Thiên Nhan, tiếc rằng nàng ta cũng chỉ là nhân vật nàng không thèm để vào mắt. Một ám vệ nho nhỏ vốn không gây cản trở cho nàng.

Đông Phương Triệt xoa đầu nàng trả lời " Nàng ta không sao , đừng suy nghĩ nhiều"

Khúc Diệp Nghi gật đầu , cả hai ngồi tán gẫu đến đêm Đông Phương Triệt sai người cẩn thận đưa Khúc Diệp Nghi về nghỉ ngơi.

Hắn nhìn Lục Du nói " Ngày mai hãy kêu Tống Thiên Nhan trở lại, nàng nghỉ ngơi đủ rồi"

Lục Du cung kính " Vâng" sau đó xoay người bay đi.

Tống Thiên Nhan lúc này đang cắt giấy làm mạt chược , không trách nàng được , ở đây thật chán, nàng nên tạo một bộ khi nào rãnh thì lấy ra chơi.


Gió đêm xào xạc , tay cầm kéo của nàng ngừng lại , đôi mắt sắc lạnh nhìn ngoài cửa sổ , một bóng đen theo ngoài nhảy vô , Tống Thiên Nhan trầm trồ khen ngợi " Huynh đệ , hảo khinh công , không biết là thần thánh phương nào ? Nửa đêm hôm đến phòng tiểu nữ, là muốn cướp tiền hay cướp sắc ?"

Lục Du kinh ngạc há hốc , đây là Tống Thiên Nhan sao ? Hay đêm khuya quá nên hắn đi nhầm phòng , nàng cũng có ngày sẽ nói giỡn ? Cướp tiền cướp sắc ? Đúng là nhọc nàng nghĩ ra "Thiên Nhan, ngươi không sao chứ ? Chủ thượng nói ngày mai ngươi phải quay lại"

Tống Thiên Nhan nhìn người trước mặt, hắn nói vậy thì đây là một trong tứ đại ám vệ của Đông Phương chó chết , là người truyền tin di động, tên gì nhỉ , à rồi Lục Du. " Ngươi nói ngày mai phải đi sao ? Ta còn chưa khoẻ a , nội thương ta còn đau lắm, chất độc là sót lại trong cơ thể, dạo này ta chính là không ăn uống được , ngươi xem ta gầy đi rồi"

Hắn nhìn nàng đôi mắt hiện lên không thể tin, nàng khi nào mà lại cãi ý của chủ thượng, còn có nàng gầy sao ? Hắn cứ cảm thấy dạo này nàng mập mạp hơn rồi chứ. Nhưng Tống Thiên Nhan đúng là khác lạ thật. " Nhưng Chủ thượng đã ra lệnh , ngươi nên nghe theo đi , không thì không ngài ấy sẽ nổi giận"

Nàng thở dài , không tránh được , nàng biết Lục Du là muốn quan tâm nàng thôi , trong nguyên tác hắn , nàng cùng 2 ám vệ còn lại thân thiết như huynh đệ , hắn ta còn đỡ hộ Tống Thiên Nhan một tên trên chiến trường mà mất mạng. "Thôi được rồi, ngày mai ta sẽ đến chỗ Đông.. Chủ thượng"

Lục Du thấy nàng đồng ý thì dặn dò nàng ngủ sớm sau đó đi mất, hôm nay hắn cứ cảm giác nàng có gì đó không đúng , nhưng lại không biết khác thế nào , chứ như là một con người khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK