Sáng hôm sau, nữ tử xinh đẹp dụi dụi mở mắt, ánh sáng mặt trời chiếu rọi xuống qua khe cửa sổ, nàng vịnh đầu ngồi dậy. Đau chết mất, đầu sao lại đau như búa bổ. Nhìn cảnh vật xung quanh tranh trọng, còn lấp lánh ánh vàng. Nàng đây là đang đâu ?
Bước xuống giường đi xung quanh phòng, đến cả cái ly cũng bằng vàng, đây không phải phòng của ám vệ nghèo rớt mồng tơi như nàng. Nàng nhớ hôm qua đi uống rượu với nam tử lạ mặt trong cung, sau đó thì không nhớ gì nữa.
Bên ngoài tiếng bước chân đi vào, hai cung nữ hành lễ trước nàng " Tống Ám Vệ, ngươi tỉnh rồi, mau thay quần áo, Hoàng Thượng đang đợi "
" Ta đang đâu ?" Nàng mở miệng.
Cung nữ trả lời " Ngươi đang ở Hoàng Thanh Cung, hôm qua Hoàng Thượng đưa ngươi về"
Nói ra cũng lạ Hoàng Thanh Cung trước giờ chỉ có Khúc Tiểu Thư được đi vào, các phi tần còn lại kể cả Hoàng Quý Phi vốn là Bắc Đường công chúa cũng chưa lần nào được đặt chân vào, vậy mà một ám vệ lại được phép ngủ trên giường Hoàng Thượng, nhưng phận nô tỳ các nàng đương nhiên không dám hỏi.
" Hắn đưa ta về ?" Nàng trố mắt, Đông Phương Triệt khi nào lại tốt đến vậy, nếu bình thường hắn đã bỏ nàng ở ngoài, hoặc đá cho nàng vài cái.
Cung nữ gật đầu, vội vã hối " Tống ám vệ, ngươi mau thay đồ, không Hoàng Thượng sẽ tức giận"
Tống Thiên Nhan cầm bộ đồ, bảo họ lui ra ngoài. Lúc sau nàng đi theo cửa sau nhảy ra ngoài. Đùa sao đi cửa chính, nàng còn chưa muốn bị hậu cung của Đông Phượng Triệt giết chết.
Trong điện, Đông Phượng Triệt ngồi trên ghế phê tấu chương, đột nhiên lên tiếng hỏi " Tống Thiên Nhan đã tỉnh ?"
Lục Du bên cạnh bẩm báo "Vâng, đã tỉnh. Nghe nói nàng còn đi cửa sau ra ngoài, chắc không lâu sẽ tới đây"
Đi cửa sau ra ngoài? Nữ nhân này. Đông Phương Triệt trong mắt hiện ý cười. Nàng làm vậy chỉ sợ không muốn dính phiền phức với nữ nhân hậu cung.
Không ngoài dự đoán, không lâu sau một bóng dáng đi vào hành lễ " Chào buổi sáng Hoàng Thượng"
Lục Du toát mồ hôi hột, Tống Thiên Nhan lại tính làm gì, còn chào buổi sáng nàng còn không mau hành lễ. Đôi lúc hắn có suy nghĩ có nên mời đại phu xem bệnh cho nàng. Đông Phương Triệt vẫn mặt lạnh ngước nhìn nàng. " Tống Thiên Nhan, ngươi càng ngày càng to gan"
Tống Thiên Nhan bĩu môi, không phục nói " Hoàng Thượng ngươi lại trách ta gì nữa, rõ ràng ta chỉ uống chút rượu, cũng không tổn hại gì"
Đông Phương Triệt trầm giọng quát nhẹ " Ngươi không biết nặng nhẹ, một ám vệ nho nhỏ cũng dám uống rượu. Ngươi còn có chủ nhân là trẫm"
" Hoàng Thượng bớt giận, Thiên Nhan chỉ là tâm trạng không tốt nên mới tìn rượu giải sầu, mong Hoàng Thượng khai ân" Lục Du vội vã quỳ xuống, Tống Thiên Nhan sao ba lần bảy lượt cứ chọc giận Hoàng Thượng. Nàng có bệnh à.
Tống Thiên Nhan muốn mở miệng đột nhiên bụng đau dữ dội. Nàng đau đớn ôm bụng khuỵ xuống. Đông Phương Triệt thấy biểu hiện của nàng chỉ cười lạnh "Tống Thiên Nhan ngươi lại giở trò gì ?"
Nàng đau đến không nói nên lời, bổn đặc công không giở trò , Đông Phượng Triệt đáng chết. Lục Du cũng quay sang khó hiểu nhìn nàng, Tống Thiên Nhan tính làm gì, nàng không định xin lỗi Hoàng Thượng. Đông Phương Triệt thấy nàng không đúng, nhăn nhẹ mày.
Khoé miệng chảy một đường máu đen, nàng ngã quỵ xuống đất. Lục Du hoảng sợ la lên " Thiên Nhan"
Đông Phương Triệt cả kinh đi đến đỡ nàng, nhìn khuôn mặt tái nhợt không huyết sắc, khoé miệng tràn tơ máu, hắn nhăn chặt mày nói " Tống Thiên Nhan, ngươi không được chết, trẫm không cho ngươi chết"
Tống Thiên Nhan giương nụ cười méo máo, nàng không muốn chết, vừa xuyên không chưa bao lâu nàng chưa muốn chết, mĩ vị thế gian nàng còn chưa nếm hết. Bụng truyền cơn đau dữ dội, lòng ngực tức nghẹn. Đông Phương Triệt hai mắt hiện tia máu quát to " Còn không mau truyền thái y"
Hắn bế nàng lên chiếc giường trong thư phòng, tay nắm chặt tay nàng " Tống Thiên Nhan, ngươi nghe ta, không được nhắm mắt, nếu không ta sẽ vứt xác ngươi vô rừng cho dã thú ăn"
Nàng méo máo, Đông Phương Triệt bổn đặc công đã đau như vậy ngươi còn hù doạ ta. Cổ họng trào máu tanh, nàng khó nhọc ho " Đông Phương... Triệt, ta không.. khụ"
Hắn rối loạn, đôi mắt đỏ ngầu, trong lòng lại tràn ngập nỗi sợ hãi " Thái y đâu"
Hồng Thái y bị Lục Du xách lại, vội vã đi trước giường nàng bắt mạch, đôi mắt mở to vội quỳ xuống " Hoàng Thượng thứ tội, Tống Ám Vệ bị trúng độc, loại độc này thứ cho thần vô năng"
Nàng nghe xong cười khẽ trong lòng, đúng là không ai như nàng vừa xuyên lại phải chết. Lục Du kinh sợ . Đông Phượg Triệt cả kinh, nổi giận " Vô dụng, trẫm còn nuôi ngươi làm gì, lôi ra ngoài"
" Hoàng Thượng tha tội , Hoàng Thượng tha tội" Hồng Thái Y vội vã quỳ xuống dập đầu, loại độc này đúng là lần đầu tiên hắn thấy.
Tống Thiên Nhan nhịn đau ngồi dậy, thở dốc "Đừng .. giết hắn"
Dù sao hắn cũng là thái y, không chữa được cho nàng chứ không phải không muốn chữa. Hơn thế nàng chỉ là ám vệ nho nhỏ, không phải cung tần mỹ nữ gì. Đông Phương Triệt đi đến bên nàng " Trẫm không cho nàng chết"
Khoang đã, hôm qua nàng đã ở với hắn. Đông Phương Triệt loé tia sáng, vội ôm nàng bay đi. Lục Du la to " Hoàng Thượng"
Đi đến biệt viện to lớn, nếu không phải đang trong cơn đau bụng nàng đã cảm thán tiên cảnh nơi đây. Cây cối, suối chảy đẹp không gì sánh bằng. Đi sâu vô trong tiếng sáo thanh thót vang ra. Đông Phương Triệt ôm nàng kêu to " Đông Phương Vũ"
Tiếng sáo ngừng lại, lúc sau tử y nam nhân bước ra, ngũ quan trong trẻo sắc xảo, hắn nhìn nữ tử tái nhợt trong lòng, cười nhẹ mở miệng " Hoàng Huynh, ngươi đến nhanh hơn ta nghĩ "
" Là ngươi hạ độc nàng ?" Đông Phương Triệt lạnh giọng hỏi.
" Đúng" Hắn sảng khoái trả lời.
Tống Thiên Nhan cắn môi, Đông Phương Vũ ? Sao nàng lại quên mất nhân vật này. Được tác giả xây dựng với hình tượng ác quỷ mang gương mặt thiên thần, hắn tinh thông y thuật độc thuật. Là người quái dị, hắn được phong vương nhưng nhất quyết không ra phủ riêng, chỉ ở trong mảnh viện này. Lục Vương Gia Đông Phương Vũ cũng là người sau này có nhi tử được truyền đế vị. Nhưng phần ngoại truyện tác giả có nói đó vốn không phải nhi tử ruột của Đông Phương Vũ.
Đông Phương Vũ đi đến trước mặt hắn "Hoàng Huynh, nếu không muốn nàng chết thì đưa nàng cho ta "
Đông Phương Triệt càng ôm chặt nàng, Lục đệ tính tình quái dị, nếu như nàng có chuyện gì. Đông Phương Vũ thấy hắn không phản ứng liền cười " Hoàng Huynh không tin ta ? Cũng được dù sao chỉ một ám vệ, chỉ sau 1 canh giờ không có ta chữa nàng sẽ chết"
Tống Thiên Nhan đưa tay vịn áo Đông Phương Vũ , đôi môi khó nhọc nhấc lên nói từng lời, trong con mắt hiện vẻ quật cường " Đừng đi, chữa cho ta"
Đông Phương Vũ im lặng nhìn nàng, đôi mắt quật cường làm hắn run động. Đông Phương Triệt nhìn nàng, sau đó giao cho hắn " Chữa cho nàng, trẫm không muốn mất một ám vệ"
" Được thôi " Hắn cười đỡ lấy nàng. Tống Thiên Nhan đau quặn ngất trong lòng hắn.
Danh Sách Chương: