• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đông Phương Ảnh nghe nàng nói, mày kiếm u tú chau lại, đúng là dạo này hắn quá lơ là việc Bạch Bật Tài, nên cho hắn cơ hội tạo phản. " Nhan Nhan, ngươi nói Bạch Bật Tài sẽ như thế nào ?"

" Bạch Bật Tài lợi dụng việc ngươi cùng Hoàng Thượng bất hoà, châm dầu vào lửa, đẩy lên xung đột trong triều. Thêm vào đó Lục Vương Gia không có trong triều làm hắn càng dễ hành động. Không đúng, Ảnh ngươi cùng Hoàng Thượng đâu có bất hoà"  Nàng đột nhiên nhớ ra, quay ra hắn.

Trong truyện Đông Phương Ảnh cùng Đông Phương Triệt bất hoà là do nữ chính Tống Thiên Nhan, lúc này còn đang ở Đông Lạc, theo nàng nhớ là do Đông Phương Triệt làm cho nàng bị sảy thai, nên Đông Phương Ảnh tức giận trước triều thần xung đột cùng hắn. Đông Phương Vũ lúc này đột nhiên biến mất khỏi Hoàng Cung, làm Bạch Bật Tài nhân cơ hội bắt đầu hành động.

Nhưng lúc này rõ ràng nàng không mang theo, Đông Phương Triệt cũng không thích nàng, tại sao lại xảy ra chuyện.

Nam tử cương nghị, dung nhan mỹ mạo anh khí,quanh năm trên chiến trường nên hắn luôn toát ra vẻ cao ngạo, không ai dám đụng vào. Đông Phương Ảnh ho khan " Thật ra ta cùng hoàng huynh cũng không tốt lắm"

" Không tốt ? Vì sao ?" Nàng nhăn mày quay sang hắn.

Đông Phương Ảnh không trả lời chỉ nhìn vào nàng, Tống Thiên Nhan chớp mắt to, chỉ vào bản thân " Tại ta ? Sao có thể"

Hắn thở  dài, kéo nàng ôm nhẹ " Ngươi nói xem, Ta thích ngươi, Hoàng huynh cũng thích ngươi, chúng ta trong lúc trong chiến tranh lạnh là điều dễ hiểu"

Tống Thiên Nhan dựa vào lòng hắn, ấm áp quen thuộc bao phủ làm tim nàng đập loạn, có điều " Không, Hoàng Thượng không có thích ta, ngươi quên trong cung hắn còn Kim ốc tàng kiều Khúc Diệp Nghi sao ?"

" Nhan Nhan, Hoàng Huynh tuy không nói, nhưng hắn chính là thích ngươi. Nếu không hắn sao có thể lặn lội từ Đông Lạc sang Bắc Đường tìm ngươi" Hắn trầm giọng, Khúc Diệp Nghi vẫn còn trong cung, từ nhỏ theo Hoàng Huynh lớn lên, hắn biết Khúc Diệp Nghi đối với Hoàng Huynh có bao nhiêu trọng lượng, có điều nam tử cảm giác, hắn biết được Hoàng huynh động tâm với Tống Thiên Nhan.

Tống Thiên Nhan đổ mồ hôi hột, nàng vốn không phải nữ chính, huống hồ theo tình tiết truyện lúc này Đông Phương Triệt vẫn chưa biết hắn động tâm với nàng, nhưng dù sao Đông Phương Ảnh nên về " Ảnh, mau về Đông Lạc. Bạch Bật Tài lấy Khúc Diệp Nghi làm con tin, uy hiếp Đông Phương Triệt"


Chương này Tống Thiên Nhan xả thân vào lòng địch giải cứu Khúc Diệp Nghi, cuối cùng bị nữ nhân rắn rết kia đâm một nhát nửa cái mạng, cũng may Đông Phương Triệt đến kịp cứu ra nàng, đương nhiên hắn vẫn không tin là Khúc Diệp Nghi yêu dấu ra tay.

Biết thế sự không thể chậm trễ, Đông Phương Ảnh huýt gió, từ xa chiến mã đã vụt trong gió chạy đến. Hắn kéo tay nàng lên lưng ngựa. Chạy như bay về Đông Lạc.

" Ta cũng phải đi sao ?" Nàng nuốt nước miếng.

" Ta không yên tâm để ngươi một mình ở Bắc Đường" Huống hồ Bắc Vỹ Lăng tên đó cũng không ra làm sao, vốn có suy nghĩ không ngay thẳng với nàng.

Nhưng mà nàng không muốn bi cuốn vô cốt truyện được không. Thôi cứ tính sau vậy.

Trên đường đi, Đông Phương Ảnh rút ra pháo tín hiệu, đưa lên trời bắn, tiếng pháo nổ vang dội, đỏ rực một phần trời. Tống Thiên Nhan nhìn đến kinh ngạc " Đây là"

" Vô Kỵ Đại Quân quân chủ tín hiệu" Giọng nói trầm ấm vang bên tai, Tống Thiên Nhan âm thầm cảnh kinh, Đông Lạc hoàng thất đúng là ngoạ hổ tàng long, đọc trong truyện có nhắc đến Vô Kỵ Đại Quân, vốn là ám vệ quân cường tráng của Đông Lạc, có thể 1 chấp 100. Được thành lập từ thời Thái hoàng thái Thượng, có điều Vô Kỵ Đại Quân từ lâu trước đã không cánh mà mất tích, Quân Chủ của Vô Kỵ Đại Quân cùng Quân Bài cũng không hề xuất hiện. Không ngờ Đông Phương Ảnh chính là quân chủ.

" Lúc trước để bảo vệ an bình cho Đông Lạc, Hoàng gia gia đã giao Quân phù của Vô Kỵ Đại Quân cho Trưởng Công Chúa, vốn là công chúa được sủng ái nhất, cũng là Hoàng Cô của ta. Trưởng công chúa và Mẫu hậu là tỷ muội thân thiết, Trưởng công chúa vốn đam mê võ thuật, lại hay trốn ra giang hồ ngao du, mẫu hậu lại là kì nữ tinh thông cầm kì thi hoạ. Không lâu sau trưởng công chúa yêu phải Húc Vương Nam Hạ Nam Cung Dẫn, lúc này Nam Hạ- Đông Lạc căng thẳng, Trưởng công chúa cũng không thể đến với Húc Vương. Lúc này Húc Vương đột nhiên tuyên bố thành hôn cùng Tô gia tiểu thư. Trưởng công chúa đau buồn sinh bệnh, không lâu sau thì qua đời, trước khi qua đời nàng để lại Quân bài cho Mẫu hậu cùng này còn là Thái Tử Phi" Hắn nhẹ giọng giải thích.

" Tại sao Hoàng Hậu lại đem Quân Bài cho ngươi, mà không phải Đông Phương Triệt hay Đông Phương Vũ" Nàng tò mò hỏi tiếp.

" Từ nhỏ ta đam mê sa trường, không thích hợp ngai vị, Mẫu Hậu biết điều đó nên sau khi Hoàng Huynh lên ngôi liền đưa quân bài cho ta, mục đích để bảo vệ Đông Lạc, góp sức cho Hoàng Huynh. Còn về phần Vũ, đệ ấy vốn không thuộc về Đông Lạc, Mẫu Hậu biết sớm muộn gì hắn cũng sẽ phải trở về nơi của hắn, nàng chỉ muốn Hoàng đệ được sống tiêu dao" Vừa cưỡi ngựa, Đông Phương Ảnh vừa diễn giải cho nàng.

Tống Thiên Nhan ngộ ra, dù thế nào Đông Phương Vũ cũng là cốt nhục của Bắc Đường hoàng đế. Không thể nắm binh quyền gì của Đông Lạc, hắn cũng thật là đáng thương. 


Bắc Đường, Lợi Xá quán trọ

Nam tử hắc bào đứng ngay cửa sổ, bên ngoài minh nguyệt rọi chiếu lên dung mạo cao lãnh, lạnh lùng của hắn. Ánh mắt sâu như đáy vực bức nhân, sóng mũi cao gầy, hắn sừng sững đứng như pho tượng sống, mỹ lệ nguy hiểm. Từ ngoài đi cào hai hắc y nhân, trầm trọng quỳ xuống " Chủ Thượng, Thiên Nhan bị Tứ Vương Gia đưa đi rồi, Tứ Vương Gia võ công cao cường, chúng thuộc hạ không dám mạo phạm"

" Tứ đệ đến Bắc Đường ?" Đông Phượng Triệt cụp mắt lãnh đạm. Hắn không ngờ hắn Tứ Đệ thật sự động tâm tư với nàng, hơn thế còn sâu đậm như vậy.

Nhậm Thái bối rối, không biết nên nói tiếp hay không. Đông Phương Triệt đã hỏi " Còn chuyện gì ?"

" Chủ Thượng còn có.... Khúc cô nương đã bị bắt cóc. Lạc Chiêu đã đem người truy theo, có liên quan đến Bạch Thừa Tướng" Nhậm Thái ôm quyền nói.

Đông Phương Triệt nghe xong, mày kiếm nhíu lại. Trực tiếp rời đi "Hồi Đông Lạc, không thể để Khúc tiểu thư có một chút vấn đề gì"

" Là" Lục Du, Nhậm Thái vâng mệnh. Tuy nói bọn họ lo nhiều cho Tống Thiên Nhan, nhưng ít nhất nàng bên cạnh Tứ Vương Gia, chắc chắn không xảy ra gì ngoài ý muốn.

Chạy trên ngựa 2 ngày 2 đêm cũng đến doanh trại Đông Lạc quốc, nàng nhìn đội quân hùng hổ trước mắt. Kinh ngạc mở to, ra đây là nơi Vô Kỵ Đại Quân cư trú. Nằm xa với hoàng thành Đông Lạc là lí do không ai phát hiện.

Nhận thấy người xuất hiện, hai nam tử hùng dũng bước đi ra, áo bào màu bạc khoác trên người, anh dũng thiện chiến đến trước mặt Đông Phương Ảnh quỳ xuống

"Bản tướng Tần Tu tham kiến Vương Gia"


" Bản Tướng Tần Hàm tham kiến Vương Gia"

Đông Phương Ảnh phất tay, trầm giọng lên tiếng " Hai vị tướng quân đứng lên đi"

Tống Thiên Nhan nhìn bọn, đây là hai soái tướng của Vô Kỵ Đại Quân, còn là huynh đệ sao. Bên cạnh lại nghe giọng Đông Phương Ảnh tiếp tục vang lên "Đến lúc Vô Kỵ Đại Quân thực hiện nghĩa vụ rồi"

" Thần tuân chỉ" Bọn tướng lĩnh, binh lính phía sau theo lệnh Đông Phương Ảnh đồng loạt hô to. Khí thế ngập trời. Tống Thiên Nhan chấn động, không ngờ quyền lực của nam phụ Đông Phương Ảnh lại to lớn như thế.

Trong doanh trại, Tống Thiên Nhan đứng kế bên nhìn Đông Phương Ảnh phổ biến chiến trận, không phải nói hắn rất mỹ mạo anh dũng a.

" Bạch thừa tướng thừa cơ hội tạo phản, mượn binh của quân phản loạn Ngao Si, muốn xâm nhập vào hoàng thành, trước lúc đó chúng ta phải ngăn chặn lại, không thể để quân Ngao Si xâm hại dân thường" Đông Phương Ảnh khoác trên mình bộ chiến bào, khí thế kiêu hùng, lãnh đạm.

Tần Tu nhìn thế trận lập ra, cương nghị nói " Mấy trăm năm Vô Kỵ Đại Quân một lòng chung thành với Đông Lạc quốc chủ cho dù là trong bóng tối, bây giờ xảy ra chuyện chúng ta đến lúc bảo vệ Đông Lạc, bảo vệ xã tắc"

Đông Phương Ảnh hài lòng gật đầu.

"Báo" Bên ngoài một viên lính vội chạy vào, hấp tấp quỳ xuống " Vương Gia, Khúc tiểu thư bị bắt giữ làm con tin, Hoàng Thượng đang trên đường chạy về Đông Lạc"

" Đó là bẫy đó" Tống Thiên Nhan nghe được bật dậy, lo lắng cau mày. Lúc trước trong nguyên tác nguyên chủ luôn bên cạnh Đông Phương Triệt, xả thân vô lòng địch cứu ra Khúc Diệp Nghi nên Đông Phương Triệt tránh được một kiếp, bây giờ nàng ở đây, Đông Phương Triệt lo lắng an nguy cho Khúc Diệp Nghi chắc chắn sẽ dính bẫy của Bạch Bật Tài.

Đông Phương Ảnh nhìn sang nàng kinh ngạc " Nhan Nhan nàng nói rõ xem"

" Bạch Bật Tài biết Khúc Diệp Nghi là đau trong lòng Hoàng Thượng nên bắt đi nàng. Đồng thời thiết lập ám sát ngay đó, nếu Hoàng Thượng vội vã đi vào, chính là tử" Nàng gấp gáp giải thích, lúc đó Tống Thiên Nhan anh dũng xông vào, phá đi ám khí cùng thế trận, bọn người mới có thể thừa thế xông vô. Chính là Tống Thiên Nhan sống dở chết dở, còn bị một đao của Khúc Diệp Nghi, xém nữa thì mất mạng, rất là khổ sở.


" Chúng ta nên làm gì ?" Tần Hàm nghe vậy không kiềm được lo lắng.

Đông Phương Ảnh cũng nắm chặt quyền. Lúc này Tống Thiên Nhan bên cạnh đột nhiên giữ tay hắn nói " Để ta đi, ta biết nơi đó nằm đâu, còn biết rõ thế trận. Không ai phù hợp hơn ta đâu"

" Không thể, quá nguy hiểm" Hắn mạnh mẽ bác bỏ, để nàng đi không khác nào nộp mạng. Hắn không thể cho nàng có việc gì.

Tống Thiên Nhan gợi môi cười " Ảnh, không sao"

Nàng không phải lo lắng cho Đông Phương Triệt hay Khúc Diệp Nghi, nàng lo cho bản thân a. Nếu Đông Phương Triệt đã chết nàng đây nên làm sao a. Ít nhất chết cũng nên để lại thuốc giải cho nàng chứ.

Đông Phương Ảnh trực tiếp phất tay " Nhan Nhan việc này ta lo được, nàng đừng mạo hiểm"

Bọn họ tướng lĩnh nhìn nhau, nữ nhân này là ai, xưng hô với Vương Gia thân thiết như vậy, là Tứ Vương Phi sao ? Bọn Hắn chưa từng nghe qua Tứ Vương Gia lập Vương Phi.

Tống Thiên Nhan hít sâu nói " Ta là ám vệ của Hoàng Thượng, Hoàng Thượng an nguy ta không thể làm ngơ. Vương Gia xin ngươi hiểu cho"

Nàng đột ngột quỳ xuống làm hắn hoảng hốt vội đưa tay đỡ nàng dậy " Thiên Nhan việc gì phải chịu khổ"

Không khổ sao có được thuốc giải. Huống hồ kiếp trước nàng làm đặc công, cứu người từng làm nhiều không xuể, nàng muốn thử xem có lục nghề hay không.

" Được rồi, ta theo nàng. Xin nàng giữ bình an, đừng để bị thương bản thân" Tống Thiên Nhan nhìn được trong mắt hắn lo lắng cùng yêu thương. Nàng gợi khoé môi cười, trong lòng tràn ngập ấm áp.

" Đừng lo ta sẽ không sao" Nàng gật đầu.

Binh lính xung quanh hết mực kinh ngạc, nữ tử này không phải Vương Phi, càng không phải tiểu thư quý tộc nào. Là Ám vệ của Hoàng thượng, Tứ Vương Gia động tâm tư cùng Hoàng Thượng ám vệ, đây là như nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK