Tống Thiên Nhan khó hiểu nhìn biểu cảm của mọi người. Lại giật mình nhận ra. Ám vệ đắc lực của Đông Phương Ảnh- Mị, là một trong 4 tứ đại ám vệ của Mị, Si, Võng, Lượng. Vốn khi nào nghiêm trọng hắn mới dùng đến Mị. Không ngờ vì chuyện của nàng lại kêu lên hắn.
Đông Phương Ảnh giấu nàng trong lòng bế đi " Hoàng Huynh, ta đi trước"
Đông Phương Triệt nhìn bọn họ, lạnh lùng nói " Người đâu, đưa Khúc tiểu thư đi thay y phục"
" Triệt ca ca" Khúc Diệp Nghi không cam lòng đi theo hai tỳ nữ. Không phải hắn nên bế nàng đi vô sao.
Hắn nhăn nhẹ mi, gương mặt tuấn mỹ hiện lên không kiên nhẫn, giọng nói trầm lạnh vang lên " Coi như không có gì xảy ra, trở về cũ"
Lúc này Đông Phương Vũ đi bước đến bên cạnh hắn, đôi mắt đào hoa nheo lại, cây quạt vỗ vào lòng bàn tay nói "Hoàng Huynh, Khúc Diệp Nghi thật sự ngây thơ ?"
"Ý là gì ?" Đông Phương Triệt nhăn nhẹ mày hỏi, hắn biết Nghi Nhi từ khi lên 14, nàng 9 tuổi. Khi đó hắn chỉ là thái tử chưa đủ lông cánh, nàng không những chê bai còn giúp đỡ hắn đủ điều. Còn nhớ đêm trung thu năm hắn 14, phụ hoàng cùng cung phi vui vẻ bên chính điện. Hắn bị rắn cắn mê mang không ai biết, mãi đến thức dậy mới thấy Nghi Nhi nằm bên cạnh, nàng vì hắn mà hút độc, không sợ nguy hiểm. Từ đó hắn đã thề từ nay chỉ bảo vệ một mình nàng.
Đông Phương Vũ cười đến khuynh thành, làm xung quanh nữ nhân đều ôm mặt ngượng ngùng, Lục Vương Gia quả thật là mỹ. " Hoàng Huynh, đừng để chấp niệm che mờ mắt"
Nói rồi hắn phe phẩy quạt bỏ đi. Chỉ còn để lại Đông Phương Triệt trầm ngâm.
Bên trong Tống Thiên Nhan được Đông Phương Ảnh đặt trên ghế. Tỳ nữ đi vào ngăn nấp thay đồ. Nàng la to " Đông Phương Ảnh mau ra ngoài"
" Ta.." Hắn lấp bắp ngượng ngùng bước ra ngoài. Tống Thiên Nhan trừng mắt hắn, xong bật cười. Nam nhân này có phải có chút ngốc, còn đâu khí chất chiến thần Tứ Vương Gia quanh năm trên chiến trường.
Bên cạnh tỳ nữ dùng giọng điệu hâm mộ nói " Tống ám vệ, Vương Gia quả thật rất quan tâm ngươi"
" Phải đó, Tống Ám Vệ từ lúc nô tỳ vào cung đến nay chưa thấy Tứ Vương Gia quan tâm đến một nữ tử nào như vậy" Tỳ nữ còn lại cũng hưởng ứng gật đầu.
" Các ngươi đều thấy vậy sao ?" Nàng sửng sốt hỏi.
Nhìn tỳ nữ đồng loạt gật đầu, nàng há hốc. Không phải chứ, nàng là Lạc Thiên Nhan, cũng không phải Tống Thiên Nhan thật sự. Đông Phương Ảnh là nam phụ, nhưng cho dù thích cũng là thích Tống Thiên Nhan nguyên chủ chứ. Sao có thể thích nàng. Nói thế nhưng trong lòng lại có chút vui thích.
Hoàng cung Bắc Đường trang nghiêm, bên trong trang trí tỉ mỉ trang hoàng. Nam nhân tuấn mỹ trong trừơng phục lam y bước ra từ đại điện, khí chất trích tiên cao lãnh. Mái tóc dài bạch kim được búi thành đuôi ngựa bằng sợi dây vàng đồng đẹp mắt. Ánh mắt hắn trở nên âm lạnh nhìn nam tử mặc y phục bạch y trước mặt, ngũ quan bình thường, trong mắt hiện tham lam cùng tục tĩu " Hoàng Huynh, cuối cùng ngươi cũng về, Bổn hoàng tử còn tưởng ngươi sẽ ở Đông Lạc luôn"
" Tam hoàng đệ đây là muốn bổn thái tử ở lại Đông Lạc ?" Hắn cười khẽ hỏi, đôi mắt hổ phách lạnh nhạt nhìn như xuyên thấu hắn. Bắc Thành Nhân là Tam Hoàng Tử do Hiền Quý Phi sở sinh, ngôi vị thái tử của hắn hai mẫu tử bọn họ thèm khát đã lâu.
Bắc Thành Nhân cười to " Hoàng huynh đa nghi, bổn hoàng tử làm gì có ý đó. Hôm nay Hoàng huynh được phụ hoàng khen ngợi, chúc mừng chúc mừng"
Bắc Vỹ Lăng nhếch miệng cười. Hắc Lộ bên cạnh đã tức giận, chỉ là một tên ngốc bám váy mẫu thân cũng dám lên mặt với chủ nhân. Không biết lượng sức. Từ đằng sau vang lên giọng nói nữ tử "Thái tử hoàng huynh"
Một nữ tử xinh đẹp bước tới, nàng diện bạch y thanh thoát, nhìn thoáng qua lại như hiền thục cao lãnh, nhưng nhìn kĩ thì đôi con ngươi lại hiện tinh ranh. Bắc Vỹ Lăng thấy người đến, đôi mắt hổ phách dần trở nên ấm áp " Tử Mịch"
Bắc Tử Mịch nhìn Bắc Thành Nhân, trong đôi mắt hiện lên khinh thường "Bổn công chúa tưởng là ai, hoá ra là Tam hoàng huynh, thất lễ rồi"
"Không sao, Tử Mịch. Buổi tiệc ở phủ ta muội lại không tham gia, làm hoàng huynh thật sự phiền lòng" Hắn cười đê tiện nói, vị Hoàng Muội này quá đỗi xinh đẹp đi. Còn hơn Bắc Tử Như gấp nhiều lần nhan sắc.
Bắc Tử Mịch đứng cách xa hắn, thờ ơ trả lời " Vậy sao? Đành xin lỗi tam hoàng huynh rồi. Ta có việc muốn cùng Thái Tử hoàng huynh nói chuyện, cáo lui trước"
Vừa dứt lời Bắc Tử Mịch kéo Bắc Vỹ Lăng rời đi, bỏ lại Bắc Thành Nhân tức tối đứng tại chỗ. Giỏi cho một Bắc Tử Mịch, chỉ là một công chúa không địa vị cũng dám coi thường hắn.
Đến một quãng xa, đi song song nhau, Bắc Vỹ Lăng mở miệng hỏi " Tử Mịch, Bắc Thành Nhân nói về buổi tiệc là gì ?"
" Tên đó hôm nào thì chẳng là tiệc, không tiệc ngắm sao thì ngắm này ngắm nọ vô bổ. Ta mới không cần đi" Nàng bĩu môi.
Bắc Tử Mịch đột nhiên ngừng lại, quay mặt nhìn thẳng hắn, cười gian manh, đâu còn hình ảnh hiền lành cao quý như lúc nãy " Hoàng huynh, Thái tử phi không đi cùng huynh về sao ?"
" Thái tử phi ?" Hắn chau mày tuấn lãng.
Nàng đưa tay đánh vào vai hắn, cười nói "Đừng lừa ta, ta biết huynh đến Đông Lạc gặp được một nữ tử. Còn hết mình bảo vệ, tuy là nàng không phải tiểu thư hay công chúa địa vị cao nhưng theo ta điều tra nhân phẩm không tệ. Hoàng huynh không mang nàng về sao ?"
Đến Tống Thiên Nhan cũng dám điều tra, Bắc Tử Mịch muội cũng gan to quá rồi. Biết suy nghĩ của hắn nàng cười hì hì lùi phía sau " Hoàng Huynh ta biết lỗi rồi, không phải muốn xem thử Hoàng Tẩu một chút xíu thôi sao ? Không đi cùng về. Chẳng lẽ nàng còn yêu Đông Lạc Hoàng ?"
Bắc Vỹ Lăng con ngươi tối sầm, biết mình nói sai nàng vội bịch miệng, thôi rồi đợt này Hoàng Huynh thật sự tức giận.
Danh Sách Chương: