Trong đám người.
Có ba bóng người vẫn luôn nhìn chăm chú lấy Lâm Phàm, mãi đến hắn rời khỏi, cũng còn ở trong đám người, nghe đám người tiểu thương thảo luận.
Trong đó một vị chính là Mã Tam Pháo, hắn chạy về liền thông tri thủ lĩnh Tào Đạt.
Đứng ở bên cạnh hắn chính là Tào Đạt.
Mà bên người Tào Đạt còn có một vị nam tử trung niên đứng đấy, bất ngờ chính là đường chủ Hổ Bang Nhậm Quân Sảng, mặc kệ là Tào Đạt hay là Lâm Phàm đều thuộc hắn quản.
Tào Đạt tự biết bản thân là tiểu đầu mục, tới Chu gia, người ta chưa chắc sẽ nể tình, cho nên trực tiếp đi tìm đường chủ.
Lâm Phàm cho hắn ấn tượng rất sâu sắc, không muốn thấy hắn chết tại Chu phủ.
Hiện tại, Tào Đạt từ trong ánh mắt của đường chủ thấy được vẻ chấn kinh.
“Tào Đạt, đó chính là Lâm Phàm mà ngươi nói tới sao?” Nhậm Quân Sảng kinh ngạc thán phục hết sức, còn về chút lời nói của những tiểu thương này, hắn không có để ở trong lòng.
Thậm chí còn cảm thấy tiểu thương nói rất hay, mà lại Lâm Phàm làm rất đúng, điều này vô hình làm cho Hổ Bang có danh tiếng tốt đẹp.
“Vâng, chính là hắn, quả nhiên là ngạnh hán, chỉ là quá trượng nghĩa, dễ dàng chịu thiệt thòi.”
Tào Đạt tự nhận là bỏ thân phận đầu mục qua một bên, tuyệt đối không có loại can đảm này.
Nhậm Quân Sảng cảm thán, “Thua thiệt là đúng, nhưng hắn có thể khiến người ta yên tâm, không nghĩ tới Phong Lôi đường Hổ Bang chúng ta lại có thành viên như vậy, Tào Đạt, ngươi tốt nhất chú ý hắn, nên đề bạt liền phải đề bạt, nhân tài rất nhiều, nhưng phần trượng nghĩa và nguyên tắc này lại rất ít gặp phải.”
“Vâng, đường chủ.”
Tào Đạt không phải người đố kỵ tài năng, hắn cũng hết sức tán thành Lâm Phàm, cảm giác là một nhân tài, nhất là tấm lòng trượng nghĩa này, càng làm cho hắn bội phục.
Nghe một chút những tình huống tiểu thương vừa rồi nói kia, coi như hắn không có nhìn thấy cũng có thể tưởng tượng được ra tình cảnh lúc ấy đáng sợ đến cỡ nào.
Không có ý chí lớn lao tuyệt đối không gánh được.
Trong phòng, Lâm Phàm xé quần áo, rửa sạch phía sau lưng, nhìn như rất nhiều máu, kì thực một chút vấn đề cũng không có.
“Diễn xuất lại tăng lên.”
Nhớ lại tình huống bị đánh tại Chu gia.
Hắn tổng kết ra vài điểm.
Có lúc, không cần tự mình kích thích, bởi vì có người chỉ là muốn đánh ngươi, dùng thái độ hơn người một bậc, ra lệnh cho thủ hạ, loại tình huống này cũng không cần phải khiêu khích người đánh hắn.
Đương nhiên, nếu như gặp phải loại tình huống hổ báo đó, liền phải biểu diễn thật tốt.
Cần phải hoàn toàn chọc giận đối phương.
Liền phải làm cho đối phương mất lý trí.
Biện pháp làm mất lý trí có rất nhiều, nhưng thường thường đều cần nhìn tình huống để lựa chọn.
Thay quần áo xong.
“Thùng thùng!”
Tiếng đập cửa truyền đến.
“Cửa không khóa, vào đi.”
Lâm Phàm nằm xuống, lấy chăn che kín người, giả vờ thương thế cực nặng, cần phải tĩnh dưỡng thật tốt.
Người đẩy cửa vào chính là Mã Tam Pháo.
“Lâm đại ca, ngươi sao rồi.”
Mã Tam Pháo thật sự phục sát đất đối với Lâm Phàm, đã không có cách nào dùng lời nói mà hình dung được, những chuyện hắn làm đã hoàn toàn không phải người bình thường có thể làm được.
Lâm Phàm ho khan, sắc mặt hơi lộ ra vẻ tái nhợt, “Không có việc gì, chỉ là một ít thương thế mà thôi, sao ngươi lại tới đây?”
“Kỳ thật thời điểm ngươi chân trước rời khỏi Chu phủ, đường chủ liền đã tới Chu phủ, đây đều là thuốc bổ mà Tào Đầu bảo ta đưa tới cho ngươi, bảo ngươi tốt nhất bồi bổ thân thể, ngươi không biết, hiện tại ngươi là người nổi tiếng của Phong Lôi đường chúng ta, đường chủ rất xem trọng ngươi, ta thấy khoảng cách đề bạt cũng không xa lắm.”
Mã Tam Pháo thao thao bất tuyệt nói xong, không có ghen ghét, chỉ có hâm mộ, dĩ nhiên còn vui vẻ.
Lâm Phàm làm ra những chuyện này, chuyện nào không phải đòi mạng người.
Chỉ cần hơi không cẩn thận, liền phải nằm xuống.
Bị chú ý tới rồi.
Hắn biết hắn làm như vậy, mong muốn không bị chú ý là rất khó, là vàng thỏi thì ở đâu cũng dễ dàng phát sáng.
Nghe kỹ một chút thì xưng hô của Mã Tam Pháo với hắn đã đổi lại thành ca, chuyển biến này rất vi diệu.
“Đề đề bạt hay không cũng quan trọng, chỉ cần không thẹn với lương tâm là được.”
Nghe được lời nói này của Lâm Phàm, Mã Tam Pháo nổi lòng tôn kính.
“Lâm ca, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, Tào Đầu nói không vội làm việc.” Mã Tam Pháo nói ra.
Hắn biết Lâm Phàm khẳng định sẽ được quan tâm trọng điểm, cho nên muốn ôm đùi.
Mà lại, Lâm Phàm cho hắn cảm giác rất an toàn, từ mấy chuyện kia liền có thể nhìn ra, có lẽ những người khác sẽ vứt bỏ ngươi, nhưng Lâm ca khẳng định sẽ không.
Đây đều là mà hắn tận mắt nhìn thấy.
Còn về người không có nhìn thấy những tình huống này, có lẽ đều là bán tín bán nghi đi.
Hôm nay không ra ngoài được, bằng không sẽ bị người ta xem như là quái vật.
Đừng thấy Lâm Phàm đợi trong phòng giống như không có việc gì, đám tiểu thương đường phố Thanh Ngư đã sớm truyền chuyện này ra.