Lâm Phàm nhìn thấy tình huống nơi này thì có chút nghi hoặc, không biết xảy ra chuyện gì.
Nhưng mà không hề nghĩ ngợi, xông tới.
Hắn bức thiết hy vọng có thể xảy ra một ít chuyện.
“Xảy ra chuyện gì?”
Theo Lâm Phàm cùng Mã Tam Pháo xuất hiện, đám lái buôn tách ra nhường vị trí.
“Hổ Bang... Là Hổ Bang.”
Sắc mặt đám lái buôn biến hóa, vội vàng nhượng bộ, bọn hắn có thể bày bán hàng ở đây là bởi vì bọn hắn giao phí bảo hộ, bằng không căn bản không có khả năng ở đây bán hàng, đối với bọn hắn mà nói, đám bang hội này chính là khối u ác tính.
Ban đầu bọn hắn kiếm được không nhiều, còn phải bị thu phí bảo hộ, trong lòng người nào cũng vô cùng khó chịu.
Mà đám thành viên bang hội này ăn uống chùa, khiến bọn hắn giận mà không dám nói, giấu ở trong lòng rất khó chịu.
Lâm Phàm biết Hổ Bang không được đám tiểu thương này hoan nghênh.
Cho dù là ai kiếm tiền, phải chia ra cho người ta một chút, tâm tình khẳng định cũng sẽ không tốt.
Chẳng qua là hắn làm sao có biện pháp nào.
Đây là quy củ của bang hội.
Ta cũng chỉ là trộn lẫn ở Hổ Bang, kiếm chuyện làm, nhưng từ trước tới giờ cũng chưa từng khi dễ người.
Nhìn lão hán rã rời ngồi dưới đất, trên mặt có dính máu, nhớ kỹ là Điền Lão Hán bán chao, mùi vị chao của lão hán này bán rất là không tệ, tuy hơi thối nhưng rất ngon.
“Điền Lão Hán, xảy ra chuyện gì, ai làm?” Lâm Phàm hỏi.
Điền Lão Hán chưa kịp mở miệng, đám người bán hàng rong mồm năm miệng mười kể lại từ đầu đến đuôi.
Mã Tam Pháo nắm kéo góc áo Lâm Phàm, nói khẽ: “Chu Văn Tài là công tử phú gia, là người chơi bời lêu lổng, chuyên môn khi dễ người, Chu gia bọn hắn là nhà giàu tại Thiên Bảo thành, không phải là người chúng ta có thể trêu chọc.”
Hắn không nghĩ tới Lâm Phàm sẽ ra mặt thay tiểu thương.
Không cần thiết vì một người bán hàng rong mà đắc tội Chu gia, đó không phải là lựa chọn sáng suốt.
Điền Lão Hán tê liệt ngồi dưới đất, không biết làm sao cho phải, hắn biết Hổ Bang sẽ không giúp những người nghèo bọn hắn ra mặt.
“Đánh rắm!” Lâm Phàm tức giận quát lớn.
Tạm thời không đề cập tới trong lòng có bao nhiêu xúc động, chỉ là vừa rồi còn tìm chuyện không ra, không nghĩ tới lại chủ động tìm tới cửa.
Sau đó, chỉ thấy Lâm Phàm tiến lên đỡ Điền Lão Hán dậy, đại nghĩa lẫm nhiên nói:
“Yên tâm, các ngươi giao phí bảo hộ cho Hổ Bang chúng ta, vậy Hổ Bang chúng ta liền có lý do bảo hộ các ngươi an toàn, ban ngày ban mặt mà Chu Văn Tài kia trắng trợn cướp đoạt dân nữ, ức hiếp tiểu thương, chính là không xem Hổ Bang chúng ta ra gì.”
“Việc này giao cho ta, ta đi mang người về cho ngươi.”
Vừa dứt lời, làm bộ liền xuất phát về phía phủ đệ Chu gia.
Mã Tam Pháo kinh ngạc, vội vàng lôi kéo Lâm Phàm, “Đó là Chu gia, phú thương, không cần thiết vì một tiểu thương mà đắc tội bọn hắn.”
Đám lái buôn chung quanh đã sớm choáng váng.
Mã Tam Pháo làm vậy, bọn hắn cũng hiểu rõ, đúng là như thế, đối phương là phú thương Chu gia, bọn hắn chẳng qua là tiểu thương, huống chi, trước mắt người muốn ra mặt cũng chỉ là giày cỏ của bang hội, cần người thì không ai, cần địa vị cũng không có địa vị, có thể làm cái gì được chứ.
Lâm Phàm hất tay Mã Tam Pháo ra, thần tình nghiêm túc, gằn từng chữ một: “Hổ Bang chúng ta cũng không phải người lấy tiền mà không làm việc, trước kia chưa từng xảy ra tình huống này, nhưng nếu Điền Lão Hán đã giao phí bảo hộ, Hổ Bang chúng ta liền phải hoàn thành, bằng không Hổ Bang ta làm sao dừng chân tại Thiên Bảo thành, làm sao các vị tiểu thương cam tâm tình nguyện giao phí bảo hộ.”
“Ngươi không cần nhiều lời, tự ta đi.”
Nói xong quay đầu bước đi.
Nói cái rắm gì chứ, cơ hội là do mình tranh thủ, nhìn liền biết chuyện này sẽ bị đánh, hắn có thể dễ dàng buông tha sao?
Chỉ còn sót lại một đám tiểu thương đứng ngây người tại chỗ, giống như gặp quỷ vậy.
Lời vừa rồi của Lâm Phàm, khiến bọn hắn hoàn toàn chấn kinh, từ trước tới nay giao phí bảo hộ nhưng bọn hắn cũng không nghĩ tới Hổ Bang có thể cam kết gì cho bọn hắn.
Đám lái buôn hai mặt nhìn nhau.
“Hắn nói thật hay giả?”
“Không biết.”
“Bất kể như thế nào, chỉ cần hắn dám tới Chu gia, về sau Nhị Cẩu ta cam tâm tình nguyện giao phí bảo hộ.”
“Ta cũng thế.”
“Chúng ta mau đi xem một chút.”
Mặc kệ xảy ra chuyện gì, vĩnh viễn đều không thiếu người vây xem.
Mã Tam Pháo hoàn toàn trợn tròn mắt, “Ngươi đang tự tìm đường chết, mặc dù Chu gia không lăn lộn với bang hội, nhưng có rất nhiều gia đinh hộ vệ, làm sao dễ dàng như vậy.”
Hắn chẳng qua là giày cỏ, đối mặt với loại tình huống này thật sự bối rối.
Lúc này, Lâm Phàm trên đường đi tới Chu gia, tim đập nhanh, rất kích động, suy nghĩ lát nữa làm sao mới có thể bị đánh, còn có thể đem người mang về?
Chuyện làm ăn buôn bán của Chu gia tại Thiên Bảo thành rất nhiều như vải vóc, dược liệu,...
Mà lại đều có liên hệ với mấy bang hội trong nội thành, các con đường buôn bán trọng yếu trong thành đều có cửa hàng mặt tiền của Chu gia.