• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Ha ha ha. . . . . ."

"Tốt."

Thân Hổ thoải mái cười to, tâm tình thực sự vui sướng, có một loại cảm giác sống sót sau tai nạn, đồng thời cảm quan của hắn đối với Lâm Phàm đã đạt tới mức độ cực cao.

Lần trước không từ mà biệt.

Vậy mà khoảng thời gian này, bọn họ nghe thấy Lâm Phàm gặp phải các loại hình phạt, cho dù không tự mình trải qua, nhưng nghe thôi cũng thấy vô cùng kinh khủng rồi.

Đường chủ khác cũng cảm thán.

"Nhâm đường chủ thật là may mắn, lại có thể tuyển được thành viên như vậy."

"Đúng vậy, người này thật sự rất giảng nghĩa khí."

"Nếu thành viên chúng ta đích đều có nghĩa khí giống như vậy, lo gì không cường đại lên."

Nhâm Quân Sảng chắp tay cười cười, tiếp theo hắn nên tới gặp Lâm Phàm.

Biết hắn chịu không ít đau khổ trong địa lao.

Phải khen thưởng xứng đáng.

Trong phòng.

Lâm Phàm tắm rửa, thay đổi quần áo trên người, có thể tẩy đi những điều xui xẻo trong địa lao thật sự thoải mái. Trong cuộc đời luôn có những bất ngờ, đôi khi bất ngờ lại tới nhanh như vậy.

Muốn cười, lại không biết nên cười như thế nào.

Thùng thùng!

"Lâm Phàm, ta và đường chủ đến thăm ngươi."

Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Tào Đạt.

"Đến đây."

Lâm Phàm đang sinh long hoạt hổ, lập tức bày ra bộ dáng tiều tuỵ. Khi ra mở cửa, cố ý xoay người ngã trái ngã phải, tận tình thể hiện ra sự suy yếu cùng chật vật sau khi chịu tra tấn.

Tào Đạt vội vàng tiến lên đỡ hắn.

Hắn thật sự bội phục Lâm Phàm sát đất.

Ai có thể trải qua được chuyện như vậy?

Có lẽ chỉ có một mình hắn mới có thể làm được.

Nhâm Quân Sảng vui ở trong mắt, đau ở trong lòng. Hắn không phải là một người máu lạnh, nhìn Lâm Phàm lại nghĩ đến mình khi còn trẻ, gia nhập Hổ Bang, đầy nghĩa khí.

Nhưng cuối cùng không thể giữ được, hắn đã đánh mất nghĩa khí của mình.

Hiện giờ nhìn Lâm Phàm, khiến cho hắn không khỏi nghĩa lại rất nhiều chuyện.

"Đường chủ, các ngươi có thể tới đây thăm ta, ta đã rất vui vẻ, tại sao còn mang theo lễ vật." Lâm Phàm nói.

Nhâm Quân Sảng đem đồ vật này nọ đặt lên bàn, "Nghỉ ngơi bảo dưỡng thân thể, đây đều là thuốc bổ ta cố ý mua tới, nó có tác dụng trợ giúp khôi phục thân thể. Nếu ngươi có nhu cầu gì, cứ việc mở miệng, Hổ bang sẽ không bạc đãi ngươi."

"Đa tạ đường chủ."

Lâm Phàm không có nhu cầu đối với những thứ này.

Nếu như muốn báo đáp hắn.

Trực tiếp phái tới một ít cao thủ, đẩy ngã hắn ở trên giường, sau đó sớm tối đánh hắn, hắn sẽ rất vui vẻ.

Nhưng mà hắn không thể nói như vậy.

Sẽ khiến bọn họ nghĩ rằng mình bị đánh đến hỏng cả đầu rồi.

Nhâm Quân Sảng không nghĩ tới Lâm Phàm đã vì bang hội làm ra chuyện lớn như thế, vậy mà không có một chút yêu cầu. Loại tình huống này làm cho hắn có chút cảm động.

Không được.

Tuyệt đối phải đề bạt hắn.

Không thể làm cho anh hùng bang hội đổ máu lại rơi lệ.

Nếu như Lâm Phàm chịu thua đối phương, Hổ bang có thể tồn tại hay không mới là vấn đề.

Đây chính là công cứu giúp lớn lao.

Cho dù để cho Lâm Phàm trở thành đường chủ cũng không quá đáng.

Nhưng mà, vị trí đường chủ thì hắn không có quyền đề bạt.

Nhưng chức vị phó đường chủ thì có thể.

Sau khoảng thời gian thăm hỏi ân cần.

Lâm Phàm tiễn hai người rời đi .

Hắn trầm tư.

Lấy tình huống hiện tại của hắn, đám người Thanh Dương trại đã không giúp được gì cho hắn nữa rồi.

"Tai hoạ thổ phỉ, không trừ không được, nếu đã không dùng bọn họ luyện tập được nữa, hay là làm thịt toàn bộ bọn họ luôn đi?"

Lâm Phàm cân nhắc.

Xem có được không?

Di!

Làm sao ta lại có ý tưởng tàn nhẫn đến như vậy?

Thật sự là đáng sợ.

Lâm Phàm sống sót bước ra khỏi hầm giam.

Chẳng những không có việc gì, còn không liên lụy đến Hổ bang.

Điều này khiến Trần Thanh và Dương Khắc hoàn toàn trợn tròn mắt.

Mẹ nó.

Lãnh đạo Tuần Sát Sứ kia dĩ nhiên là con trai của Điền lão hán.

Càng tuyệt hơn chính là Lâm Phàm còn cứu được Điền Tú Nhi.

Điều này không ai có thể nghĩ đến.

Chỉ có thể nói, thế sự khó lường ...

"Không nghĩ tới nha, Hổ bang - Lâm Phàm lại có liên lạc với Tuần Sát Sứ, Chu gia - Chu Văn Tài mới bắt đầu bị thanh lý, chứng tỏ Điền Quân rất coi trọng muội muội của hắn."

Dương Khắc trầm tư, suy nghĩ về sự việc.

Trần Thanh nói: "Hổ bang có liên lụy với Tuần Sát Sứ, có thể gây bất lợi cho chúng ta hay không? ”

"Yên tâm, Tuần Sát Sứ sẽ không cấu kết với Hổ bang, đó là Lâm Phàm có ân với hắn, chỉ là quan hệ cá nhân mà thôi." Dương Khắc phân tích tình hình.

Trần Thanh gật đầu.

Cảm thấy rằng quan điểm này có chút đạo lý.

Sau này cần phải cẩn thận một chút, bọn hắn biết Tuần Sát Sứ đi tới Thiên Bảo thành, tuyệt đối là muốn đi chỉnh đốn, các thành ở Hồng Vũ đều có bang hội, đây là không cách nào diệt trừ.

Nhưng chỉ cần bị bọn hắn bắt được nhược điểm, cho dù trốn cũng là trốn không thoát.

Tuần Sát Sứ đều là cao thủ.

Cũng không phải bọn hắn có nhiều người là được.

Hơn nữa, quyền lực của Tuần Sát Sứ thật lớn, có thể điều động quân hộ thành, cho dù là quan phủ quan chức quan viên quan địa phương, cũng không dám đắc tội bọn hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK