Bọn hắn nghĩ tranh thủ thời gian hồi báo, đáng tiếc đối phương cưỡi ngựa, tốc độ quá nhanh, sao bọn hắn có thể đuổi kịp được.
Trong trại.
Thời điểm ăn cơm trưa.
Trong sảnh.
Đại Đương Gia và một đám các huynh đệ đang khoan khoái liên hoan, có rượu có thịt, rất xa hoa, bữa cơm này sợ là đã ăn bằng tiền bạc mà dân chúng tầm thường vất vả một năm mới kiếm được.
Thổ phỉ ở Thanh Dương trại quen thói hôm nay có rượu hôm nay say, hà tất nghĩ quá nhiều, không có tiền tài thì đi đoạt, không có nữ nhân, vẫn là đi đoạt.
"Kính Đại Đương Gia."
Một đám bọn thổ phỉ cao giọng gào lên.
Đại Đương Gia bưng bát rượu, cười lớn, uống một hơi cạn sạch.
Nhưng vào lúc này, đại môn bị người đá một cước văng ra, rầm một tiếng, làm bọn hắn cả kinh, sau đó bọn hắn đã thấy một bóng dáng nghênh ngang đi từ ngoài phòng vào.
Bọn hắn nhìn kỹ.
Khá lắm, lại là hắn.
Bọn hắn đều chưa từng quên Lâm Phàm, tất cả mọi người tập trung nhìn hắn, trong mắt tràn đầy lửa giận, thậm chí có thổ phỉ đã sờ lấy chuôi đao, tùy thời rút đao, hung hăng chém chết đối phương.
Đại Đương Gia từ đầu tới cuối duy trì động tác bưng bát rượu, căm tức nhìn Lâm Phàm.
Hắn không nói chuyện, cũng không xúc động, chỉ nghĩ nhìn xem đối phương chuẩn bị làm gì.
"Ăn cơm chưa?"
Lâm Phàm thủy chung đều là khuôn mặt mỉm cười, hắn đi đến trước mặt Đại Đương Gia, nhẹ giọng hỏi, giống như nhà hàng xóm cạnh bên chào hỏi lẫn nhau.
Đại Đương Gia vẫn không nói chuyện, nhưng theo sự run rẩy của các cơ bắp trên mặt hắn là có thể nhìn ra hắn hết sức phẫn nộ.
"Ăn ngon đó, có thịt có rượu, đều là cướp tới."
Lâm Phàm nói chuyện thật đáng giận, người nào nghe nói như thế cũng phải nổ tung tại chỗ. Có biết nói chuyện không vậy, cái gì gọi là cướp tới, thổ phỉ gọi là cầm.
"Ngươi tới làm gì?"
Đại Đương Gia đã sớm biết hắn có vấn đề, hẳn hắn đã tu luyện hoành luyện công phu cho nên mới sẽ ngông cuồng như thế, nhưng căn cứ quan sát của Đại Đương Gia, năng lực chiến đấu của hắn hơi yếu.
Lâm Phàm nắm lấy cái bàn, mặt mỉm cười, sau đó đột nhiên dùng sức: "Tới làm gì hả? Lão tử tới để lật bàn. . ."
Bốp bốp bốp!
Thịt rượu rơi đầy đất.
Đại Đương Gia người nhẹ như yến, lui về phía sau, vẻ mặt nổi giận, rống giận.
"Chém chết hắn cho ta. . ."
Âm cuối kéo vô cùng dài.
Ào ào ào!
Bọn thổ phỉ bạo động, khảm đao xuất hiện sáng ngời lên, bọn hắn không hề nghĩ ngợi, bổ về phía Lâm Phàm như ong vỡ tổ.
"Cản hay không nhỉ?"
Lâm Phàm nghĩ đến điều này, hắn chỉ sợ bản thân đao thương bất nhập, dẫn tới việc khiến cho bọn hắn sợ hãi, nhưng ngẫm lại thấy được cơ hội cũng đừng buông tha, vừa vặn thử đặc tính cứng cỏi một lần ra sao.
"Kim Cương Đồng Tử Công. . ."
Cái tên tùy tiện vô nghĩa.
Lười nghĩ.
Xoẹt xoẹt!
Xoẹt xoẹt!
Âm thanh thanh thúy truyền ra, lưỡi đao chém vào trên thân Lâm Phàm như chém vào trên tấm thép.
"Quả nhiên y như ta nghĩ, có cảm giác giống như đã được tăng phúc một chút."
Lâm Phàm mừng rỡ trong lòng, hữu lực hơn nhiều so với nắm đấm, bọn hắn cầm đao tạo thành lực trùng kích mạnh hơn, mười mấy thanh đao bổ tới trên thân khiến cho tốc độ tiến độ của hắn tăng 1%.
Bọn hắn yếu thì yếu, nhưng cũng may có nhân số nhiều.
Có chút tác dụng.
"Cái gì?"
Bọn thổ phỉ choáng váng.
Vốn nghĩ toàn bộ tràng diện khẳng định lại là huyết tinh, ai có thể nghĩ tới, vậy mà không có chém nát.
Chẳng lẽ tên này. . . Đao thương bất nhập?
"Đại Đương Gia. . ."
Đám thổ phỉ này không có tu luyện qua bí tịch võ học, tự nhiên không biết chỗ ảo diệu của võ học, gặp được loại đao thương bất nhập thì sẽ khủng hoảng.
Trái lại Đại Đương Gia thì rất bình tĩnh.
Một mình nói lấp. . .Kim Cương Đồng Tử Công?
Quả nhiên là công phu hoành luyện, hắn trộn lẫn qua ở môn phái, mặc dù nói chưa từng nghe qua môn võ học này, nhưng cũng biết võ học trong thiên hạ rất nhiều, tựa như cuồn cuộn đầy sao, ai có thể dám nói đều biết hết.
Nhưng hắn nhạy bén phát hiện, lúc Lâm Phàm mạnh mẽ chống đỡ, biểu lộ có chút thay đổi.
Chẳng lẽ mạnh mẽ chống đỡ đao kiếm đối với hắn sẽ có tiêu hao là cực lớn sao?
Khẳng định là như thế.
"Chém chết hắn, đừng ngừng lại." Đại Đương Gia hô.
Bọn thổ phỉ tin tưởng Đại Đương Gia, nếu hắn kêu bọn hắn tiếp tục chém, đã nói lên Đại Đương Gia phát hiện bí mật nào đó.
Trong lòng Lâm Phàm bật cười, biểu lộ khẽ biến rất hữu dụng, rất dễ dàng tạo thành hiểu lầm cho người ta, từ đó suy nghĩ lung tung.
Hắn giả vờ chống đỡ có chút miễn cưỡng.
Thật đúng là bị Đại Đương Gia nhìn ở trong mắt.
Âm vang!
Âm vang!
Tiếng va chạm không ngừng.
Giơ tay chém xuống, chém rách quần áo Lâm Phàm, đều hình thành hình dáng vải, nhưng không quan trọng, có trả giá mới có hồi báo.