"Ta biết lòng ngươi có chính nghĩa, nghĩa lớn như trời xanh, chính là nhân tài tốt nhất mà Tuần Sát viện cần."
Điền Quân rất trịnh trọng mời Lâm Phàm.
Hắn cũng có một chút lòng riêng mới làm ra cử động này.
Lâm Phàm cứu muội muội hắn. Hắn hiểu ơn cứu mạng khó có thể hồi báo. Nhưng người được cứu lại là người thân vô cùng quan trọng với hắn, cho nên Điền Quâ hắn quyết tâm phải báo đáp. Cho dù đối phương có tạm thời lầm đường lạc lối, hắn cũng nguyện ý vươn tay, kéo đối phương ra ngoài.
Đưa hắn tới với con đường đúng đắn.
"Ta có thể làm được không?"
Lâm Phàm bày ra khiêm tốn. Hắn cũng không thể nói ngươi đừng nghĩ rằng Lâm Phàm ta vẫn bị đánh. Sau khi ta bị hai thủ hạ của ngươi đánh một trận tơi bời, ta đã sớm trở thành một cao thủ không lớn không nhỏ rồi.
Không hề đùa giỡn chút nào. Bây giờ hai thủ hạ của ngươi cũng không phải đối thủ của ta đâu.
Lạch cạch!
Điền Quân vỗ bả vai Lâm Phàm: "Nam nhân không thể nói mình không được, phải tin tưởng chính mình."
Đối diện với hắn là ánh mắt kiên nghị.
Lâm Phàm cúi đầu, biểu hiện như hắn không hề tự tin với chính mình.
"Ngươi không thể bị chôn vùi. Phẩm cách của ngươi không nên ở trong một tổ chức như bang hội này. Điền Quân ta nguyện ý làm người dẫn đường cho ngươi, hãy cùng ta phát huy năng lực ở Tuần Sát viện, bày ra giá trị đích thực của ngươi đi."
Điền Quân chưa bao giờ tự nguyện nói ra những lời như vậy.
Bởi vì hắn biết phẩm cách của Lâm Phàm đã vượt qua rất nhiều người.
Hắn có dũng có mưu.
Nói tới chuyện muội muội hắn bị Chu Văn Tài bắt đi kia.
Đối phương chịu đựng sự hành hung của hộ vệ.
Không có hoàn thủ.
Không có kêu gào.
Hắn làm cho đối phương hết giận, vì chỉ có chờ cho lửa giận trong lòng đối phương giảm xuống, mới nắm chắc đưa người an toàn rời khỏi.
Còn tình huống khi bị Vương Uyên thẩm vấn.
Chỉ cần hắn nói, chuyện này do Hổ bang ra lệnh cho hắn làm, như vậy mọi chuyện sẽ không có liên quan gì tới hắn nữa.
Nhưng hắn rất trượng nghĩa, đã làm là làm tới cùng.
Đủ loại sự tích cho thấy. . . . . .
Lâm Phàm là người mà Tuần Sát Viện cần.
Nếu Lâm Phàm biết ý tưởng của hắn. . . . . . Tuyệt đối sẽ gào to lên, ta không có vĩ đại như ngươi nghĩ đâu, ta chỉ hy vọng bị người đánh mà thôi.
"Ta thực sự có năng lực này sao?"
Hắn đã bị lời nói của Điền Quân làm cho hoài nghi chính mình thật sự có phẩm chất như vậy.
"Có, ta có thể khẳng định, ngươi có năng lực như vậy. Gia nhập Tuần Sát viện là có thể tu luyện. Ngươi đừng nghĩ ta chỉ rời khỏi có mấy năm ngắn ngủỉ, nhưng trong mấy năm này, ta đã có những biến hóa nghiêng trời lệch đất. Tu vi đã đạt tới Nhất Lưu Thực Mạch cảnh."
"Ngươi có thể không biết Thực Mạch nghĩa là gì, ngươi chỉ cần biết, ta sẽ không lừa gạt ngươi."
"Đi theo ta. . . . . ."
Điền Quân nói dường như giống với cảm giác gây nghiện.
Hắn trực tiếp bắt lấy Lâm Phàm đi ra bên ngoài.
Lâm Phàm mê man, không biết đối phương rốt cuộc muốn dẫn hắn đi đâu.
"Lên ngựa, nắm lấy ta."
Giọng Điền Quân mạnh mẽ vang dội, hắn không để cho Lâm Phàm có cơ hội do dự, chờ sau khi Lâm Phàm lên ngựa.
"Giá!"
Ngay lập tức giục ngựa chạy đi.
Lâm Phàm ngồi ở phía sau, không dám hỏi, không dám nói, chỉ có thể tùy ý để Điền Quân mang theo hắn đi xa khỏi thành.
Sau một hồi.
Đây không phải phương hướng đi tới Thanh Dương trại chứ?
Hắn thực sự nghi ngờ.
Rồi đột nhiên nhớ ra.
Hắn nghĩ đến một loại khả năng, Điền Quân không phải muốn mang mình đi tiêu diệt thổ phỉ nơi này chứ.
Nếu lúc trước.
Hắn khẳng định sẽ luyến tiếc.
Dù sao hắn còn chưa có bị đánh đủ đâu.
Nhưng hiện giờ, hắn không còn ý tưởng này nữa, bọn họ đã không thể mang lại trợ giúp cho hắn, vậy đối với hắn bọn họ khác gì phế vật. Hơn nữa thổ phỉ thì không thể giữ lại. Giữ lại bọn chúng thì người không may chính là người khác.
Rất nhanh, đã tới Thanh Dương trại.
"Lâm huynh đệ, nên cho ngươi nhìn xem ảo diệu của võ học là như thế nào, chỉ cần ngươi nguyện ý gia nhập Tuần Sát viện, ngươi cũng có thể lợi hại được như thế." Điền Quân nói.
Lâm Phàm trợn tròn mắt.
Đi tới nơi này, chỉ vì muốn biểu diễn cho mình xem một chút lợi hại của võ học hay sao?
Cho dù không xem, ta cũng có thể hiểu được mà.
Nhưng hắn không nói gì. . . . . .
Thái độ làm người của Điền Quân không tồi, ngươi đã muốn biểu diễn, Lâm Phàm ta tuyệt đối sẽ phụng bồi.
Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng.
Đồng thời.
Hắn đã hiểu, rốt cuộc thế giới võ học này là cái dạng gì, nói cho cùng vẫn giống như Đại Đương Gia hoặc là Lý Thái chỉ điểm quyền cước.
Võ học chính là ngươi một quyền, ta một quyền, ngươi một cước, ta một cước phải không?
Nếu thật như vậy.
Thì hắn chỉ có thể nói. . . . . .
Thế giới này quá yên bình rồi.
Hưu!
Hưu!
Ngay khi bọn họ tới nơi.
Hai mũi tên nhọn bay tới.
Điền Quân mặt không đổi sắc, hắn mở ra năm ngón tay, bắt lấy mũi tên nhọn đánh lén, theo sau đó ném mạnh trở về, tốc độ quay trở lại của mũi tên phải nhanh hơn trăm ngàn lần.
Rầm!
Hai tên thổ phỉ từ trên cây rơi xuống, trên thân thể có một lỗ. Mũi tên xuyên qua người họ chẳng biết đã bay đi đâu.
"Nhìn thấy không?" Điền Quân hỏi.
Lâm Phàm nói: "Thấy được."
Điền Quân nói: "Lấy tu vi của ta hiện giờ, cho dù bọn họ mặc áo giáp, ta vẫn có thể xỏ xuyên qua. Đây chính là năng lực võ học."
Lâm Phàm trầm mặc.
Thầm nghĩ nói. . . . . .
Ngưu bức!