• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nha hoàn thân cận Tiểu Đào lo lắng nói: “Là Vân Kiểu tự mình muốn đi, Thế tử phi cần gì phải giúp nàng ấy che giấu? Nhìn dáng vẻ của Thế tử gia, chắc chắn không có ý định đưa nàng ấy trở về, nhưng bây giờ người lại nói vậy, chẳng phải vô tình để lại mầm họa sao?”

Tề Uyển Hề cúi mắt, nhẹ giọng đáp: “Ta cũng mong nàng ấy đi thật xa, đừng quay lại.”

Ai mà không muốn phu quân chỉ có duy nhất mỗi mình chứ?

Nàng ấy có thể nhẫn nhịn, cũng sẵn lòng đối xử ôn hòa với người khác.

Nhưng nếu Vân Kiểu đã muốn đi, nàng ấy liền giúp nàng rời đi triệt để.

Sự tự do mà bản thân ao ước lại không thể có được, nàng ấy hy vọng Vân Kiểu sẽ đạt được.

Hơn nữa, Tạ Duẫn Khâm cũng không có vẻ gì là muốn truy cứu.

Chỉ cần thời gian trôi qua, dù hắn có đột nhiên muốn điều tra, thì mọi chứng cứ cũng đã bị chôn vùi từ lâu rồi.

Tạ Duẫn Khâm trằn trọc trên giường, cảm giác trống trải vì thiếu vắng thứ gì đó bên cạnh càng lúc càng mãnh liệt.

Một lúc sau, hắn ép mình nhắm mắt ngủ.

Nhưng ngay cả trong mộng, giấc ngủ của hắn cũng chẳng hề yên ổn.

Có tiếng khóc khe khẽ của một người phụ nữ.

Hắn mơ hồ biết đó là ai, nhưng lại không muốn thừa nhận, trong lòng càng thêm bực bội.

Cảnh tượng trong mơ chuyển đổi.

Hắn không thể kiểm soát bản thân, cứ thế bước đến gần.

Một nữ tử thân hình yếu đuối ngồi trên giường, hai tay bị trói lại, trên người chằng chịt dấu vết ám muội, đan xen với những vết bầm tím đáng sợ.

Hắn không thể tin nổi, hoảng hốt gọi một cái tên.

Nữ tử ngẩng đầu lên, khuôn mặt tái nhợt, đẫm lệ.

Là Vân Kiểu.

“Duẫn Khâm… cứu ta…”

Tạ Duẫn Khâm giật mình tỉnh giấc, ánh sáng ban mai đã len vào phòng.

Chỉ là mộng.

Hắn vô thức thở phào một hơi.

Nhưng ngay sau đó, một suy nghĩ lóe lên… Vân Kiểu chẳng qua chỉ là một thông phòng nho nhỏ, đi rồi thì thôi, có gì đáng để hắn bận tâm chứ?

Lòng bàn tay đau nhói.

Hắn mở ra, mới nhận ra mình đã siết chặt tay đến mức khiến vết thương hôm qua lại nứt toạc.

Chợt, hình ảnh Vân Kiểu cúi người băng bó cho hắn hiện lên trong tâm trí.

Thân hình nhỏ nhắn yếu ớt, giọng nói nhẹ tựa lan hương, dáng vẻ dường như chẳng thể tự lo cho bản thân.

Trong giấc mơ, vết bớt hình trăng lưỡi liềm trên xương quai xanh của nàng — nơi hắn từng hôn qua vô số lần — rõ ràng đến lạ.

Tạ Duẫn Khâm mạnh tay bấm lên ngón tay mình, chỉ hận không thể bắt nàng quay lại, giấu vào lòng thật kỹ.

Hắn bỗng cảm thấy một ngọn lửa tà ác bừng lên trong ngực.

Hắn không rõ đây là cảm giác gì, nhưng hắn biết, nó đủ để sinh ra sự cuồng nộ.

Hắn hiểu rất rõ tâm tư của Vân Kiểu.

Nhưng hắn sinh ra đã không phải kẻ đắm chìm trong ái tình.

Vân Kiểu chỉ là một nô tỳ, được hắn đoái hoài đã là ân huệ trời ban.

Nàng yêu hắn như vậy, làm sao có thể cam tâm rời đi?

Nàng thậm chí có thể vì hắn mà không tiếc mạng sống.

Vân Kiểu tuyệt đối không thể yêu kẻ khác.

Càng không thể tự nguyện rời đi.

Lẽ nào… nàng bị Tề Uyển Hề ép buộc?

Lẽ nào có kẻ đã thông đồng với nàng ấy, bắt cóc Vân Kiểu đi?

 

  10

Mùng Một Tết, Vân Kiểu rời thành, không ngờ lại chạm mặt Tần Chí An.

Người đàn ông ấy đã khỏi hẳn vết thương trên tay, cưỡi ngựa, vừa vặn ghìm cương ngay bên cạnh nàng.

Vân Kiểu lập tức cảnh giác, chỉ hận không thể tránh xa: “Ta đã chuộc thân, Tần tướng quân không cần ôm mộng nạp ta vào phòng nữa. Cáo từ.”

Tần Chí An cười khổ: “Vân cô nương hiểu lầm rồi. Ta dù là kẻ thô lỗ, cũng không đến mức làm chuyện cướp đoạt dân nữ.”

Vân Kiểu chẳng muốn dây dưa, nhấc chân định rời đi.

Nào ngờ hắn lại lên tiếng gọi nàng lần nữa.

“Cuối cùng nàng cũng nghĩ thông suốt, chịu rời xa thế tử Trấn Viễn hầu rồi sao?”

Nói xong, Tần Chí An lại tự lẩm bẩm: “Gã đó chỉ là một tên ăn chơi vô độ, hành vi tùy tiện, nàng ở bên cạnh hắn chắc chắn chẳng dễ chịu gì.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Kiểu căng cứng, không chút biểu cảm: “Thế tử thế nào, đã chẳng còn liên quan đến ta. Cũng không liên quan đến Tần tướng quân.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK