• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Làm gì có hoàng tử nào không ôm tham vọng bước lên đế vị?

Nàng hỏi câu này, chẳng qua là muốn đánh cược xem Thẩm Văn Tranh có vì sợ để lại sơ hở, bị người khác bắt thóp mà dừng lại hay không.

Chỉ cần y chùn bước, có lẽ sẽ bỏ qua ý định cưới nàng.

Nhưng Thẩm Văn Tranh, đương nhiên hiểu rõ dụng ý của nàng.

Y xưa nay thẳng thắn, việc mưu tính đều chắc chắn mà tiến triển tốt đẹp, tất nhiên sẽ dùng sự thừa nhận để khiến nàng an tâm.

"Phải."

Ánh mắt Vân Kiểu khẽ chấn động, bất giác ngẩng đầu, đối diện với ánh nhìn của Thẩm Văn Tranh.

Đôi mắt của y rực cháy, thẳng thắn đến mức không hề có một tia mưu lợi hay lợi dụng.

Sống hơn hai mươi năm, Vân Kiểu đã sớm hình thành thói quen suy nghĩ cố hữu.

Kẻ mưu quyền, tất nhiên lấy lợi ích làm động lực tuyệt đối, ngoài ra, chẳng có gì đáng để phí tâm tư.

Huống hồ, giữa người trên và kẻ dưới, lại càng không thể xuất hiện…

Chân thành.

Vậy mà Thẩm Văn Tranh lại đối với nàng như thế.

Từ ấy rơi xuống lòng Vân Kiểu tựa như ngọc thạch va nhau, vang vọng từng hồi dao động.

Cũng khiến những suy đoán và tính toán của nàng đối với y trước đây, bỗng chốc trở nên u tối.

Thẩm Văn Tranh thẳng thắn quang minh, làm cho cuộc giằng co vừa rồi trở nên vô nghĩa.

Nàng khẽ hít vào một hơi, xoa dịu hơi nóng đang dâng lên trong lồng ngực.

"Hai năm trước, ta vô tình phát hiện thân phận của điện hạ, nhưng ngài lại không giết người diệt khẩu. Hẳn là Tấn Minh từng nói với ngài, ta vốn là người bên cạnh Thế tử Trấn Viễn hầu, cũng coi như nửa người một nhà."

"Trước khi trở thành tiểu thư Tô gia, ta chỉ là một thông phòng nhỏ bé trong Hầu phủ. Ngài và Thế tử tình như thủ túc, vậy mà vẫn chẳng bận tâm đến mối quan hệ này, nhất quyết muốn nạp ta làm trắc phi sao?"

Thẩm Văn Tranh khẽ cười, không có ý định nhắc lại chuyện xưa giữa hai người, chỉ nhàn nhạt đáp: "Ta vốn là kẻ thô lỗ, dĩ nhiên không để tâm những thứ đó. Huống hồ, nếu đã có thể cùng đi đến một đích, cớ gì phải bận lòng về điểm xuất phát?"

 

  25

Vân Kiểu có thể đoán được Thẩm Văn Tranh sẽ nói: "Một nữ tử nhỏ bé, lại vọng tưởng khuấy động mối quan hệ lợi ích giữa những nam nhân."

Nhưng nàng không ngờ hắn lại nói như vậy.

Tựa như nhẹ nhàng tháo gỡ những vướng mắc vừa nhen nhóm trong lòng nàng, lại dịu dàng bao bọc lấy chúng.

Rõ ràng chẳng phải lời tình tứ, thế nhưng lại khiến lồng ngực Vân Kiểu nóng bừng.

Nàng ngẩn người nhìn y, rồi cũng thất thần đáp: "Ý của điện hạ, Vân Kiểu đã hiểu."

Thẩm Văn Tranh nghiêm túc đối diện với nàng, trầm giọng nói: "Chỉ là hôm ấy, có một chuyện ta đã nói sai."

Vân Kiểu chợt nhận ra y đã chuyển sang giọng điệu bình đẳng.

"Không phải trắc phi, mà là chính thê."

"Đời này kiếp này, ta chỉ muốn cưới một nữ nhân."

Sự kiên định trong lời y khiến Vân Kiểu chấn động. Chỉ là lúc ấy, nàng vẫn chưa hiểu hết ý nghĩa của nó.

Vị Trấn Nam Vương này bỗng dưng rảnh rỗi, liền hẹn Vân Kiểu ra ngoài du ngoạn, đến Vân Giác Tự.

Cả hai ăn mặc đơn giản như những công tử tiểu thư thế gia bình thường, ngoại trừ dung mạo xuất chúng, không có điểm nào đáng để người ta nghi ngờ.

Trong lúc Thẩm Văn Tranh đi lấy hương, Vân Kiểu tình cờ gặp lại Tề Uyển Hề đã lâu không gặp.

Hai năm xa cách, Tề Uyển Hề trông đầy đặn hơn, nàng ấy nhẹ nhàng đỡ lấy bụng, có thể thấy đã mang thai.

Khi còn ở bên Tạ Duẩn Khâm, Vân Kiểu từng nghĩ đến tình cảnh này, rồi lại nhớ về đứa con đã mất của mình.

Cơn đau nhói thoáng qua, nhưng nhanh chóng tan biến trong tiếng Phật âm vang vọng nơi chùa chiền.

Quá khứ đã qua, chuyện cũ cũng đã khép lại.

Tề Uyển Hề nhìn thấy nàng, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ: "Vân Kiểu, ngươi đã trở về?!"

Vân Kiểu nhanh chóng bước tới, nhẹ nhàng đỡ lấy nàng ấy.

Năm xưa khi mang thai, nàng từng tìm hiểu rất nhiều, biết thân thể thai phụ cần được chăm sóc cẩn thận.

Giọng nàng hơi nghẹn lại: "Phải, Thế tử phi, ta đã trở về."

Tề Uyển Hề lặng lẽ quan sát nàng, ánh mắt dần phủ sương, dịu dàng nói: "Nhìn ngươi thế này, ta biết ngươi đã sống rất tốt, vậy là ta yên lòng rồi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK