Dù Vân Kiểu có khéo léo ứng đối, nhưng dưới sự ưu ái đặc biệt của Trưởng Ninh công chúa, nàng vẫn cảm thấy kiệt sức.
Dùng xong bữa trưa, nàng cuối cùng cũng tìm được cơ hội né tránh một chút.
Nhưng vừa rẽ qua hòn giả sơn trong cung, lại đụng thẳng vào một người.
Người nọ mặc trường bào màu lam sẫm thêu hoa văn kim tuyến, bên hông đính ngọc thạch đen, khí thế bức người.
Thanh nhã mà sắc bén, mang theo hơi thở của gió sương và đao kiếm nhuốm máu qua năm tháng.
Rõ ràng là gần ngay trước mắt, nhưng lại như cách một tầng sương mờ.
Chỉ là… nếu gương mặt này không phải gương mặt của Lục hoàng tử mà nàng từng cứu hai năm trước, thì tốt biết bao.
Vân Kiểu không thể tránh né, chỉ có thể cúi đầu hành lễ: “Dân nữ bái kiến Trấn Nam Vương điện hạ.”
Ánh mắt Trấn Nam Vương rơi xuống, y có thể nhìn thấy rõ hàng mi dài khẽ run rẩy của nữ tử trước mặt.
Y khẽ nhếch môi, kéo ra một nụ cười lạnh lẽo vô tình: “Năm đó cô nương đi vội quá, bản vương còn chưa kịp nói lời cảm tạ.”
Lời này trực tiếp đánh tan tia hy vọng cuối cùng trong lòng Vân Kiểu.
Nàng ngước lên, muốn nói gì đó.
Bất chợt có tiếng người vang lên.
Vân Kiểu chỉ cảm thấy cánh tay bị siết chặt, trước mắt chợt tối sầm lại.
Nàng hoàn hồn, phát hiện bản thân đã bị Trấn Nam Vương kéo vào trong động đá giả, hơn nữa còn bị y ép sát vào vách tường.
Khoảng cách gần đến mức nàng có thể ngửi thấy hương tuyết tùng lạnh nhạt trên người y.
"Chắc hẳn Vân cô nương cũng biết ta mưu đồ chuyện gì."
Giọng nam nhân nhẹ bẫng, nhưng trong mắt lại lóe lên tia lạnh lẽo.
"Trên đời này, kẻ giữ miệng kín nhất không ngoài hai loại người, chết, hoặc trở thành người của ta."
"Lần này hồi kinh, phụ hoàng tất nhiên sẽ vì bản vương sắp xếp hôn sự."
"Tô tiểu thư, ngươi chọn đi — muốn chết, hay muốn làm trắc phi của ta?"
Tim Vân Kiểu đập thình thịch như trống dồn, chỉ cảm thấy cả người như bị đặt trên giàn hỏa thiêu.
Nàng trầm giọng đáp: "Điện hạ lo lắng chuyện này, chẳng qua là sợ Tô gia không chịu phục tùng."
"Nhưng so với ta, Tam tiểu thư của Tô gia càng cần cuộc hôn nhân này hơn."
"Nàng ấy là đích nữ ruột thịt, có giá trị kiềm chế Tô gia hơn một nghĩa nữ không hơn không kém như ta."
Tạ Duẫn Khâm bước chậm tới.
Hắn vừa thấy Trấn Nam Vương biến mất vào đây, còn lôi theo một nữ nhân vào động đá giả.
Phong tục Nam Cảnh ngày càng bạo dạn, ngay cả Thẩm Văn Tranh cũng to gan thật. Bề ngoài có vẻ lạnh lùng, vậy mà ngay trong hoàng cung lại dám thân mật với nữ nhân.
Những chuyện cầm thú khoác da người, Tạ Duẫn Khâm đã thấy không ít, sớm chẳng buồn ngạc nhiên.
Hắn nhàn nhạt nói: "Điện hạ, người đã đi rồi."
Trong động đá, Thẩm Văn Tranh vẫn đứng rất gần nữ tử kia.
Tạ Duẫn Khâm khẽ nhướng mày, đột nhiên thấy nàng khẽ run lên.
Nàng quay đầu lại.
Ánh sáng trong động chập chờn lúc sáng lúc tối, nhưng gương mặt ấy hắn lại nhìn rõ ràng.
Khuôn mặt này… Trong suốt hơn sáu trăm ngày đêm qua, gần như đêm nào cũng xuất hiện trong giấc mộng của hắn.
Vân Kiểu.
Lại là Vân Kiểu!
17
Tạ Duẫn Khâm không thể hình dung được cảm xúc của chính mình lúc này.
Vui sướng tột cùng, lại ghen ghét đến phát điên.
Nhưng cả hai thứ này, đối với hắn mà nói, đều vô cùng xa lạ.
Vân Kiểu… Sao lại là Vân Kiểu?!
Người hắn tìm kiếm suốt hai năm qua, tại sao lại xuất hiện trong hoàng cung, lại còn ở trong lòng Thẩm Văn Tranh?!
Trước mặt vị hoàng tử mà về sau hắn phải tận tâm phò trợ, Tạ Duẫn Khâm gần như không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Thẩm Văn Tranh khẽ nâng mắt, biểu cảm vẫn bình tĩnh như nước: “Bản vương biết.”
Lời vừa dứt, Vân Kiểu cảm nhận được sức mạnh trước ngực ép xuống, nam nhân khống chế sự giãy giụa của nàng, gần như muốn nghiền nàng vào trong lồng ngực.
Lần này hồi kinh, dù không muốn gặp lại Tạ Duẫn Khâm, nàng cũng đã tưởng tượng đến tình huống chạm mặt.
Ở cửa tiệm, trong tửu lâu, hoặc tại yến tiệc trong cung… Cười một tiếng xóa bỏ ân oán, hoặc coi như không quen, lướt qua nhau như người xa lạ.
Nhưng tuyệt đối không phải như thế này.
Vân Kiểu tưởng rằng lòng mình đã như nước lặng, nhưng thực tế, nàng lại hoảng hốt, sợ hãi, thậm chí… còn mong đợi phản ứng của hắn.