• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quả thực là vậy.

Chỉ là miếng ngọc bội mà nàng luôn mang theo bên người, từ lâu đã bị đem đi cầm đổi lấy bạc trong lúc khốn khó.

Vật chứng minh thân thế của nàng, rời khỏi thân phận đó rồi, cũng chỉ đổi được năm lạng bạc.

Cổ họng Vân Kiểu nghẹn lại: "Vậy… vậy tại sao con lại xuất hiện ở Vân gia?"

"Khi đó, mẫu thân con đã không thể bảo vệ chính mình, dẫn con trốn chạy khắp nơi, định đến Nam Cảnh, dù gì cũng muốn gặp Từ tướng quân lần cuối. Nhưng chỉ sơ suất một chút, con đã bị lạc mất."

"Trên đường tìm con, nàng ấy bị người của Hoàng thượng phát hiện, bị đưa vào cung, trở thành Thuần phi."

Tô lão thái thái nói với vẻ bình thản, nhưng Vân Kiểu lại phải mất rất lâu mới tiêu hóa được những lời này.

Nhưng dù sao, bà cũng chỉ muốn trút bỏ bí mật đã giấu kín bao năm, phản ứng của Vân Kiểu không còn quan trọng nữa.

"Mẫu thân con cũng giống hệt con lúc này, thích rong ruổi khắp nơi, nào có giống tiểu thư khuê các…" Tô lão thái thái ho khẽ, lại lộ ra một nụ cười hoài niệm. "Chính là khi đi theo đoàn thương buôn của cậu con, nàng đã gặp được Từ Trình tướng quân và hoàng thượng khi đó vẫn còn là hoàng tử."

Lời bà dần trở nên phẫn uất: "Nàng đã gả cho cha con, đã sinh hạ con! Tên súc sinh đó vậy mà vẫn không quên được nàng! Nếu không, sao con lại phải lưu lạc nửa đời, đến tận lúc này ta mới dám nhận con!"

Mỗi lần chớp mắt của Vân Kiểu đều chậm rãi, trong lòng đã hoàn toàn rối loạn.

"Từ Trình tướng quân… chính là phụ thân của con? Là vị tướng quân bị vu oan mưu phản cùng với tiền Thái tử?"

Tô lão thái thái thở dài, đổi giọng: "Đúng vậy."

Vân Kiểu bỗng cảm thấy rét lạnh thấu xương.

Rốt cuộc phải là kẻ vô tình vô nghĩa thế nào, mới có thể ra tay tàn nhẫn với chính huynh đệ và cốt nhục của mình?

Hai bà cháu ngồi trầm mặc đến tận nửa đêm, cuối cùng Tô lão thái thái chìm vào giấc ngủ sâu.

Từ đó, bà không bao giờ mở mắt nữa.

Khắp Tô phủ đều treo đèn lồng trắng.

Dưới ánh sáng ban ngày, chúng vẫn toát lên một thứ ánh sáng lạnh lẽo.

Một màu trắng xóa, âm u mà chói mắt.

Khi vào linh đường bái tế, Vân Kiểu bước không vững, vấp phải bậu cửa và ngã xuống.

Cú ngã này khiến vết thương cũ ở đầu gối nàng tái phát, cơn đau như có gió lạnh xuyên vào tận xương.

Nhưng nàng vẫn kiên trì ở lại thật lâu.

Tiểu tỳ nữ vừa khóc vừa khuyên nhủ: "Đại tiểu thư, người đã ở trong linh đường không ăn không uống gần hai ngày rồi, nghỉ ngơi một chút đi ạ."

Vân Kiểu sững sờ: "Đã lâu như vậy rồi sao…"

Tô Lăng Xuyên và Tô Cận Nguyên cũng quỳ bên cạnh, trong đôi mắt giống nhau của bọn họ đều lấp lánh lệ, giờ phút này đang lo lắng nhìn nàng.

"Vân Kiểu, đi nghỉ ngơi đi, muội đã ba ngày chưa chợp mắt rồi."

"Đại tỷ, tổ mẫu cũng không mong tỷ hủy hoại thân thể mình đâu…"

Vân Kiểu muốn đứng dậy, nhưng đôi chân đã mất đi cảm giác, phải để tiểu tỳ nữ dìu lên.

Vừa bước ra khỏi linh đường, nàng liền chạm mặt Tạ Duẫn Khâm cũng khoác một thân y phục trắng.

Hắn nhìn nàng, trong mắt ngập tràn lo âu.

"Vân Kiểu, nàng ổn không?"

 

  30

Vân Kiểu nhìn hắn, không nói một lời, đôi mắt vốn linh động giờ đây lặng như mặt nước chết.

Tạ Duẫn Khâm nhớ rõ, trước kia nàng chưa từng sợ lạnh, chỉ một chiếc áo ấm vừa vặn cũng đủ để chống rét.

Thế mà bây giờ, dù khoác áo dày cộm, sắc mặt nàng vẫn tái nhợt như tuyết đầu đông.

Trong lòng hắn ngổn ngang trăm mối, không biết là tư vị gì.

Hắn biết, đây là lỗi của hắn.

Tạ Duẫn Khâm tiến lên một bước, nỗi xót xa trong tim như đập mạnh vào lục phủ ngũ tạng.

Hắn đưa tay, muốn ôm lấy nàng.

Nhưng nàng tránh đi.

Ngay cả khi yếu đuối nhất, nàng vẫn không chịu dựa vào hắn.

Nhận thức ấy khiến Tạ Duẫn Khâm đau đớn vô cùng.

Mười hai năm bên nhau, từ lúc hắn còn chập chững đến khi trưởng thành, Vân Kiểu vẫn luôn ở cạnh hắn.

Sát gần đến mức tưởng như hơi thở hòa làm một, máu thịt tương liên.

Vậy mà giờ đây, dù cố gắng thế nào, cũng chẳng thể quay về ngày trước.

Vân Kiểu chẳng có gì để nói với hắn nữa, xoay người rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK