• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề Uyển Hề vốn rộng lượng, chưa từng xem nàng như hạ nhân, mà luôn coi như bằng hữu.

Vân Kiểu gật đầu: "Giờ ngươi đã tìm được chốn yên ổn, cũng có bản lĩnh tự lập thân."

Hai người nắm tay nhau, nước mắt lặng lẽ rơi, rồi lại dịu dàng lau đi cho đối phương.

Vân Kiểu hỏi: "Thế tử phi, ngài đã mang thai, sao chỉ dẫn theo mỗi Tiểu Đào lên núi cầu phúc?"

Tề Uyển Hề đáp: "Thế tử gần đây bận rộn, chuyện nhỏ thế này, ta không muốn làm phiền chàng."

Vân Kiểu vén lọn tóc bị gió thổi rối của nàng ấy ra sau tai, lòng thầm nghĩ hai năm trước vì giúp nàng che giấu, Tề Uyển Hề hẳn đã chịu không ít ấm ức.

Nàng lại chợt nghĩ, nếu Tạ Duẩn Khâm bận rộn công vụ, thì làm sao Thẩm Văn Tranh có thể nhàn nhã?

Ấy vậy mà hắn lại mời nàng đi chơi, chỉ vì một tục lệ viếng chùa vào ngày xuân.

Tề Uyển Hề thấy nàng trầm tư, cứ ngỡ nàng vẫn còn nghĩ đến Tạ Duẩn Khâm.

"Vân Kiểu, ngươi đã từng nghĩ đến chuyện quay lại bên cạnh Thế tử gia chưa?"

Vân Kiểu không biết tại sao câu chuyện lại chuyển hướng đến đề tài này, nàng khẽ lắc đầu: "Thế tử phi, ngài tốt như vậy, ta chỉ mong ngài có thể cùng Thế tử một đời một kiếp, duy nhất một đôi."

Ánh mắt nàng hướng xa, nhìn thấy Thẩm Văn Tranh đang cầm hương quay trở lại.

"Nam nhân ấy à, luôn có thể chia trái tim mình thành nhiều phần. Sự nghiệp, gia tộc, thiên hạ...   Phần dành cho tình yêu vốn đã rất ít. Ta nghĩ, ngài mới là người có thể cùng Tạ Duẩn Khâm sánh bước, đừng để kẻ khác chen vào giữa."

Tề Uyển Hề nhìn nàng, có chút sững sờ. Hóa ra, lòng dạ của Vân Kiểu đối với mọi người chân thành hơn nàng ấy từng nghĩ.

Nhưng rồi nàng ấy lại nhớ đến những lúc Vân Kiểu đau lòng trong quá khứ, không khỏi nhẹ giọng nói: "Nhưng mà, Thế tử gia... thật sự rất coi trọng ngươi..."

Lúc này, Thẩm Văn Tranh cũng đã trông thấy Vân Kiểu, sải bước đi về phía nàng.

Trước khi đứng dậy, Vân Kiểu khẽ nói: "Uyển Hề, Thế tử gia, đã không còn là điều ta mong muốn từ lâu rồi."

 

  26

"Người ta đợi đã đến rồi, ta đi trước đây." Vân Kiểu nói.

Tề Uyển Hề đưa mắt nhìn theo hướng nàng rời đi, chỉ thấy nàng cùng một người đàn ông sóng vai bước đi.

Suốt mấy tháng mang thai, nàng ấy không vào cung, ở Hầu phủ cũng chỉ quanh quẩn trong phòng dưỡng thai, vì thế hoàn toàn không biết người đàn ông kia chính là Trấn Nam Vương.

Tề Uyển Hề khẽ lẩm bẩm: "Vân Kiểu hẳn đã tìm được người tâm đầu ý hợp rồi nhỉ?"

Hai năm qua, nàng ấy vẫn luôn lo lắng Vân Kiểu đơn độc bên ngoài, e rằng gặp phải chuyện chẳng lành.

Cũng từng nghĩ, quan hệ giữa Vân Kiểu và Tạ Duẩn Khâm đi đến bước này, có lẽ phần nào là do sự xuất hiện của nàng ấy.

Tiểu Đào bên cạnh tiến lên, nhẹ giọng an ủi: "Chắc chắn rồi, Thế tử phi. Hai người họ vừa trò chuyện vừa cười nói, bầu không khí khác hẳn với những người xung quanh."

Nàng cũng hy vọng Thế tử phi có thể buông bỏ quá khứ, đừng tự dày vò bản thân nữa.

Vân Kiểu cùng Thẩm Văn Tranh sánh bước.

Nàng vừa trêu ghẹo vừa nửa thật nửa đùa: "Công tử thật xem trọng ta, bận trăm công nghìn việc mà vẫn dành thời gian cùng ta lên Vân Giác Tự dâng hương cầu phúc."

Thẩm Văn Tranh không có ý khoe khoang, chỉ cười đáp lại bằng giọng điệu bông đùa: "Ngày xuân đẹp như thế này, đương nhiên phải cùng người trong lòng đi cầu Phật tổ ban phước cho nhân duyên."

Vân Kiểu không ngờ một người vốn lạnh nhạt như băng tuyết trên đỉnh núi cao lại có thể nói ra những lời đơn giản mà khiến tim nàng bất giác nóng lên như vậy.

Nàng cố giữ bình tĩnh, nhận lấy hai nén hương từ tay hắn, cất bước vào đại điện, nghiêm cẩn quỳ xuống trước tượng Phật, trên tấm đệm đỏ.

Nguyện vọng hai năm trước, thực ra cũng đã thành toàn.

Hài tử chưa từng ra đời, bản thân nàng cũng đã đủ bình thản. Gặp hay không gặp Tạ Duẩn Khâm, giờ đây đã chẳng còn khác biệt.

Vân Kiểu chắp tay trước ngực, miệng lẩm nhẩm điều ước: "Mong người thân bình an vô sự, tương lai thuận buồm xuôi gió.

Nguyện người bên cạnh đạt được tâm nguyện lớn lao, nỗi oan khuất của tiền Thái tử được rửa sạch, từ đây thiên hạ thái bình."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK