Loan Mộng nhìn Giang Thần Hi cô đơn rời đi, trong lòng thầm nghĩ: Có lẽ Thẩm Duy Nhiên như vậy mới khiến người khác mê muội, bởi vì không yêu nên mới lựa chọn giả bộ không hiểu mà từ chối, nhưng Thẩm Duy Nhiên à, cậu có nghĩ tới không, Giang Thần Hi căn bản sẽ không bỏ cuộc, từ đầu tới cuối chỉ sợ cậu ấy sẽ tự làm tự hại chính mình, mà cậu trong nhà còn chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường rồi!
Loan Mộng nghĩ nghĩ, lại bất đắc dĩ lắc đầu.
Thẩm Duy Nhiên cúi đầu, không dám nhìn Giang Thần Hi, chỉ có mình cô biết câu nói vui đùa vừa rồi khiến cô phí bao nhiêu sức lực. Giang Thần Hi, xin lỗi, chúng mình chỉ có thể là bạn, chúng mình sẽ không có kết quả nào hết, mình cũng sẽ không thích cậu. Như vậy đối với cậu, với Tưởng Thần thật sự không công bằng. Thế cũng tốt, cậu vẫn có thể là nhân vật nổi tiếng của trường Giang Thần Hi, mà không phải là Giang Thần Hi vì mình mà ăn nói khép nép.
Loan Mộng khẽ gọi một tiếng: "Duy Nhiên, cậu ổn không?"
Thẩm Duy Nhiên ngẩng đầu, cười nói: "Đương nhiên là không sao, cậu ta không giành sườn heo chua ngọt với mình nữa là chuyện tốt cỡ nào!"
Loan Mộng nghe xong, cũng cười cười: "Vậy thì tốt rồi, cậu ấy đi tính tiền rồi, chúng ta cũng nhanh lên."
Thẩm Duy Nhiên gắp cho cô ấy đồ ăn, tùy tiện "Ừ" một tiếng.
Đây là điểm ăn ý giữa hai người, nhìn thấu mà không nói, chỉ mới thời gian một ngày ngắn ngủi, các cô đã giống như bạn tốt quen nhau nhiều năm, thậm chí có thể tin tưởng đối phương vô điều kiện. Hoặc nói đúng hơn là, Loan Mộng đã bị Thẩm Duy Nhiên làm cho cảm động. Các cô sẽ không hỏi chuyện của đối phương, nhưng mỗi thời mỗi khắc đều vì đối phương mà lo lắng, bởi vì trong lòng họ đều tin: Khi nào cậu muốn, cậu sẽ nói mình nghe. Cậu không muốn nói, vậy mình sẽ coi như không biết, mình sẵn sàng chờ cậu chủ động nói!
Các cô không phải bạn bè nhất thời, mà là tri kỷ.
Khoảng hai mươi phút, đồ ăn trêи bàn đã bị Thẩm Duy Nhiên càn quét gần hết! Cô như lẩm bẩm, như đang hỏi Loan Mộng: "Này, Giang Thần Hi đi tính tiền sao lâu như vậy? Không phải đi trước rồi chứ?"
Vừa dứt lời, giọng nói buồn bực của Giang Thần Hi liền truyền tới: "Cậu hi vọng mình đi vậy sao?" Anh khó khăn lắm mới điều chỉnh được tâm trạng, nhưng vừa về lại nghe thấy một câu như thế.
Loan Mộng vội phá vỡ bầu không khí quỷ dị này, nhẹ giọng: "Duy Nhiên, cơm cũng ăn xong rồi, chúng ta trở về đi, lần này còn phải cảm ơn Giang Thần Hi, cậu nói xem có phải đúng không?"
Thẩm Duy Nhiên như lần nữa thấy được cứu tinh trong đời, vội nói: "Đúng vậy, đúng vậy, Loan Mộng nói rất đúng, lần sau đến lượt mình mời, coi như là xin lỗi cậu, cậu cứ coi như mình hồ đồ nên mới nói ra câu đó đi."
Giang Thần Hi nhìn bộ dáng lơ đãng kéo dài đề tài của Thẩm Duy Nhiên, trong lòng khó chịu tới không chịu nổi!
Anh vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Thẩm Duy Nhiên, thấy cô ấy không nói gì nữa, sau một lúc lâu mới thở dài một hơi, nói: "Nhớ đấy, lần sau mời mình ăn cơm, bây giờ mình có việc, các cậu về trước đi, nhớ chú ý an toàn."
Nói xong anh lập tức rời đi, chỉ để lại Thẩm Duy Nhiên ngây ngốc và Loan Mộng. Loan Mộng quơ tay với cô: "Người đã đi xa rồi, nhưng hiện tại muốn hối hận vẫn còn kịp đấy."
Thẩm Duy Nhiên khẽ cười: "Cậu yên tâm, mình sẽ không hối hận." Cô vừa nói vừa kéo Loan Mộng rời đi.
Nhà hàng thật sự không tồi, lúc này đang phát ca khúc Trái chín mùa hạ của Mạc Văn Úy.
Có lẽ phải buông tay mới có thể tới gần anh
Không gặp anh
Thì anh mới có thể nhớ tới em
Góp nhặt thời gian
Kết ra trái chín giữa mùa hạ này
Nhớ về hương vị của lạnh lẽo và cô đơn
Em sẽ cố gắng rời xa anh
Cố không nghĩ về anh nữa
Cho dù đó không phải ước nguyện của lòng em.
Anh từng nói sẽ mãi mãi yêu em
Nhưng phải chăng lời hứa không thể nắm chắc
Đừng dùng sự im lặng để che giấu gì đó
Kết quả này quả thật trần trụi làm sao
Cứ tưởng anh sẽ nói thêm điều gì nữa
Rồi mới ra đi
Nhưng anh chỉ quay đầu, còn không nhìn em thêm một lần.
Đừng cố gắng nói anh vẫn còn yêu em
Chỉ mong khi ngắm thủy triều lên xuống
Anh lại nhớ đến em.
Anh từng hứa sẽ mãi mãi yêu em
Nhưng phải chăng lời hứa lại không thể nắm chắc.
Đừng đau thương
Cũng đừng che giấu gì cả
Kết quả này quả thật trần trụi làm sao.
Thật ra anh không cần nói gì cả trước khi ra đi đâu
Ít nhất những câu chuyện đó đều thuộc về em.
Có lẽ phải buông tay mới có thể tới gần anh
Không gặp anh
Có lẽ anh mới nhớ tới em.
Gom góp thời gian
Kết ra trái chín mùa hạ này
Nhớ lại hương vị của hồi ức tình yêu đó
Em nghĩ mọi chuyện đã trôi qua
Nhưng sao nỗi nhớ cứ tràn đầy.
Phải chăng đây mới là những gì trái tim em đang muốn thể hiện?
Đừng cố tình nói
Anh vẫn còn yêu em
Chỉ cần nhìn thủy triều sóng vỗ
Anh lại nghĩ tới em
Nếu anh gặp em trong mơ
Xin hãy ôm em thật chặt.
Giọng hát của Mạc Văn Úy càng lúc càng xa, mãi tới khi bên tai chỉ còn tiếng người ầm ĩ, trong lòng Thẩm Duy Nhiên không khỏi khó chịu. Lời hứa của mình với Loan Mộng, thật sự có thể làm được sao? Một lời khẳng định, chẳng qua là để bản thân có lý do an tâm, bởi vì chính cô thật sự sẽ không thích Giang Thần Hi!
Hiện tại Giang Thần Hi rất giống Tưởng Thần khi đó, khiến cô bất tri bất giác bị cuốn vào, không có cách nào kiềm chế! Trong lòng Thẩm Duy Nhiên thầm cảnh báo bản thân: Đau khổ trải qua một lần đã đủ, tuyệt đối không thể giẫm lại vết xe đổ đó!
Mấy năm sau, mỗi lần nhớ lại lời thề hôm nay, cô mới phát hiện thì ra bản thân lại buồn cười như vậy! Có một số người, một số việc sớm đã do vận mệnh an bài, không thể nghịch chuyển! Nó không thể vì một lời thề mà thay đổi kết quả! Cái gọi là lời thề chẳng qua là lừa mình dối người mà thôi!
Cô không biết Giang Thần Hi thật sự chưa rời đi, anh vẫn luôn lẳng lặng đi sau các cô, có lẽ vì thất thần mà không chú ý tới anh! Có lẽ Loan Mộng đã phát hiện, nhưng lại làm như không biết, cuối cùng lựa chọn thuận theo tự nhiên!
Giang Thần Hi nhìn Thẩm Duy Nhiên, bóng lưng vẫn cô đơn và bi thương như lúc mới gặp, nhiều năm trôi qua như thế, cậu có lẽ sớm đã quên mất mình, nhưng mình lại không cách nào quên được cậu. Mình sẽ lựa chọn yên lặng bảo vệ, giống như những gì Tưởng Thần đã làm cho cậu, mình sẽ chờ, chờ tới ngày cậu suy nghĩ cẩn thận. Duy Nhiên, mình nói rồi, mình sẽ không để cậu phải khóc, cho dù trả bất cứ giá nào, mình cũng không muốn cậu thương tâm vậy nữa!
Loan Mộng nhìn bộ dáng ngây ngốc của Thẩm Duy Nhiên, không biết phải nói gì cho tốt, cuối cùng chỉ đành mỉm cười nói sang chuyện khác: "Duy Nhiên, chuyện cái váy thật sự cảm ơn cậu, nếu không có cậu, mình thật sự không biết phải làm sao cả. Sau này cho dù xảy ra chuyện gì, mình cũng đều ở bên cạnh cậu!"
Thẩm Duy Nhiên nghe xong liền cười nói: "Loan Mộng, mấy năm đại học này chúng ta nương tựa lẫn nhau, cậu đồng ý không?"
"Được, nào, chúng ta ngoắc tay!"
Móc tay hứa, trăm năm không được thay đổi.
Hai cô gái trẻ tuổi ấu trĩ ngoắc tay, nhưng điều đó thật sự khiến bọn họ cảm thấy vui vẻ.
Danh Sách Chương: