"Được rồi, hai cậu đừng ồn ào nữa, đã lúc nào rồi còn ở đây cãi nhau, có muốn đi dạo không!" Trần Tĩnh nhìn hai người họ ầm ĩ, cứ theo tốc độ phát triển này, có lẽ rất nhanh sẽ đi đến mức bọn họ phải hối hận.
"Vâng!"
"Tuân lệnh!"
"Hai người các cậu đúng là..." Dáng vẻ hai người họ luôn có thể chọc cười Trần Tĩnh. Cứ thế đã ba năm trôi qua, niềm vui bọn họ mang đến cho cô thậm chí còn nhiều hơn thời thơ ấu, thật hi vọng mãi mãi đều sẽ được như vậy.
"Chúng ta đi đâu đây?"
"Xin chào ba mỹ nhân." Không biết từ đâu, một nam sinh từ hướng khác đi tới chào hỏi.
"Thật trùng hợp!" Tɦẩʍ ɖυy Nhiên thấy Thượng Quan Thành, cười như không cười mà nhìn Loan Mộng, dáng vẻ chờ xem phim hay.
"Cái này gọi là duyên phận. Em xem, giữa biển người mênh mông, tôi vẫn có thể tìm được em trong biển người." Lúc nói, ánh mắt Thượng Quan Thành vẫn luôn hướng về Loan Mộng.
"Được rồi, đừng dây dưa nữa!" Tɦẩʍ ɖυy Nhiên ngắt lời Thượng Quan Thành.
Tuy rằng đã ba năm không liên lạc với Giang Thành Hi, nhưng vì Loan Mộng, cô tiếp xúc với Thượng Quan Thành không ít lần, thỉnh thoảng đùa giỡn một chút cũng không ảnh hưởng gì.
Nhưng hôm nay, Tɦẩʍ ɖυy Nhiên luôn cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm, Thượng Quan Thành sao lại đột nhiên xuất hiện ở đây, còn trùng hợp như vậy? Tɦẩʍ ɖυy Nhiên cô hiện tại không tin vào hai chữ duyên phận.
"Chúng tôi muốn dạo phố, Thượng Quan thiếu gia cũng muốn đi theo sao?" Mỗi lần nói chuyện với Thượng Quan Thành, Tɦẩʍ ɖυy Nhiên đều muốn đùa giỡn.
Rối rắm thật lâu, Tɦẩʍ ɖυy Nhiên cuối cùng đưa ra kết luận: Con người Thượng Quan Thành này quá hài hước.
Loan Mộng đối với kết luận này, ban đầu một mực phản đối, có điều, xét thấy chỉ số thông minh của Tɦẩʍ ɖυy Nhiên rất cao, cô cuối cùng chỉ có thể lặng lẽ tán đồng cách nhìn này.
Mà Tɦẩʍ ɖυy Nhiên chắc chắn sẽ không thừa nhận mình cố ý.
"Thế sao? Ba em xem, trên đường nhiều người qua lại như vậy, tôi đương nhiên muốn đi cùng, lỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao đây! Hơn nữa, vệ sĩ đẹp trai giàu có như tôi chạy đi đâu mà tìm được!"
Thượng Quan Thành tự luyến một hồi, khiến ba người không nhịn được mà bật cười.
"Ha ha, có tay sai miễn phí, đương nhiên muốn!" Tɦẩʍ ɖυy Nhiên sảng khoái nói.
"Nè! Trán em làm sao vậy?" Thượng Quan Thành bỗng phát hiện trên trán Tɦẩʍ ɖυy Nhiên sưng đỏ, theo bản năng liền hỏi. Vết thương này mà để Giang Thần Hi nhìn thấy, e là sẽ đau lòng muốn chết.
"Cái này hả... Ha ha..." Tɦẩʍ ɖυy Nhiên cười gượng hai tiếng, sau đó làm bộ ai oán nhìn Loan Mộng.
"Mộng Mộng..."
Một tiếng gọi này nghe thật đáng thương, khiến Thượng Quan Thành trừng mắt nhìn Loan Mộng, dáng vẻ kia như đang hỏi: Em làm gì có lỗi với cô ấy hả?
"Sao lại thọc tớ?" Tɦẩʍ ɖυy Nhiên kêu lên, càng làm Loan Mộng không chốn dung thân, cúi đầu, hận không thể tìm cái khe đất chui vào.
Từ sau khi gặp hai người họ, nụ cười trên mặt Trần Tĩnh chưa bao giờ tắt, bây giờ có thêm Thượng Quan Thành, thậm chí cười đến đau bụng.
Loan Mộng liếc nhìn Tɦẩʍ ɖυy Nhiên, một câu cũng không nói, trực tiếp đi về phía trước.
Tɦẩʍ ɖυy Nhiên không cười nữa, ngoan ngoãn theo sau, nhưng cảnh tượng này lại chọc cười Trần Tĩnh lần nữa.
"Thượng Quan Thành, khi nào anh mới rước Mộng Mộng nhà em về đây?" Trần Tĩnh và Loan Mộng đi trước, Tɦẩʍ ɖυy Nhiên cố tình đi chậm lại bên cạnh Thượng Quan Thành, dò hỏi.
"Cái này... Cô ấy không đồng ý, tôi cũng hết cách!" Thượng Quan Thành bất lực. Đã theo đuổi ba năm rồi, cô bé kia vẫn không chịu chấp nhận. Anh liếc nhìn Tɦẩʍ ɖυy Nhiên bên cạnh, lại nhớ tới Giang Thần Hi, lặng lẽ lắc đầu.
"Điều đó chứng minh anh vẫn chưa khiến Mộng Mộng rung động, tiếp tục cố gắng đi, em tin tưởng anh." Tɦẩʍ ɖυy Nhiên vỗ vai Thượng Quan Thành, dáng vẻ như người lớn đang giáo dục phê bình đứa bé.
Sau đó, không đợi Thượng Quan Thành mắng chửi, cô nhanh chóng đuổi theo Loan Mộng và Trần Tĩnh.
Thượng Quan Thành đi sau cầm di động gửi một tin nhắn: Thấy chưa? Cô ấy hiện giờ rất tốt.
Tên của số di động kia là "Thần Hi".
Vài giây sau, di động liền có thông báo, không cần đọc cũng biết, là Giang Thần Hi trả lời lại: Cô ấy vui vẻ là được.
Tâm trạng Thượng Quan Thành trở nên ảm đạm.
Cứ như thế lặng lẽ theo sau nhìn Tɦẩʍ ɖυy Nhiên sao?
Nhìn ba cô gái phía trước thoạt nhìn vui vẻ hạnh phúc, không lo không nghĩ, nhưng sự thật là gì? Đều là những đứa trẻ cô độc.
Mà Giang Thần Hi ở một góc nhìn trộm tất cả, cảm thấy như thế cũng đủ rồi, ít nhất có thể nhìn thấy cô. Ba năm nay, nhớ nhung như liều thuốc độc chậm rãi ăn mòn trái tim anh, ngay cả bản thân cũng không nhịn được mà tự hỏi, đau không?
Đáp án là: Không đau.
Bởi vì Tɦẩʍ ɖυy Nhiên đã làm anh quên đi đau đớn, cũng có thể nói rằng, nỗi đau đó anh sớm đã làm quen, mà liều thuốc duy nhất có thể chữa khỏi cũng chỉ có Tɦẩʍ ɖυy Nhiên.
Ba năm trước, anh từng cho rằng thời gian có thể hóa giải tất cả, nhưng hiện tại, anh cuối cùng cũng hiểu, có một số việc thời gian cũng không thể giải quyết, giống như nỗi hận anh dành cho ba mình, dù bao nhiêu năm trôi qua, anh cũng không muốn trở về cái gọi là "nhà", trong mắt anh, đó là nhà của ông ta và tiểu tam kia.
Nếu hạnh phúc của hai người được thành lập trên nỗi đau của người khác, vậy hạnh phúc đó cũng không thể lâu dài.
Có điều, Giang Thần Hi vẫn cho rằng Tɦẩʍ ɖυy Nhiên và Tưởng Thần đến bên nhau, đó chỉ là vấn đề của thời gian.
"Thượng Quan Thành, anh mau lên! Đi chậm thế hả!" Tɦẩʍ ɖυy Nhiên đi trước lớn tiếng gọi, tiếng cười của họ thỉnh thoảng truyền tới tai anh.
Thượng Quan Thành thầm than, điều bi thảm nhất cuộc đời chắc là đi dạo với con gái, đặc biệt là phải theo họ dạo phố, xách túi lớn túi nhỏ, đúng là khóc không ra nước mắt.
Người ta có câu con gái là loài sinh vật kỳ lạ, bây giờ xem ra, đúng thật vậy! Bằng không sao chỉ vì một món hàng mà tất cả đều vọt vào, không màng tất cả mà tranh mua?
Lúc này mới đi dạo chưa đến một tiếng, hai tay đã muốn rã rời.
"Nè, là các em đi nhanh quá..." Thượng Quan Thành vốn tưởng mình nói như vậy, ba người phía trước sẽ có chút quản ứng, nhưng một cái quay đầu cũng không có, họ lại nhanh chóng chạy vào một cửa hàng khác.
Thượng Quan Thành cô đơn đứng trước cửa, chờ Giang Thần Hi đến cứu viện. Anh tin, Giang Thần Hi sẽ không trơ mắt nhìn anh chịu tội như vậy.
Danh Sách Chương: