Gặp em ngay mùa hoa nở, Giang Thần Hi, anh có từng nghĩ cả đời này sẽ không thể tách rời Thẩm Duy Nhiên không?
Đại học X, ngày đầu chào đón tân sinh viên, Thẩm Duy Nhiên đã nhớ kỹ cái tên Giang Thần Hi này. Thần Hi, Thần Hi, cái tên tràn ngập hy vọng, tinh thần phấn chấn, người có cái tên này quả thật rất có tiền đồ. Mãi tới sau này, khi nhớ lại về ngày hôm nay, Thẩm Duy Nhiên mới biết, đó là số mệnh.
Từ chỗ báo danh, cô lười biếng đi ra cánh cửa đại học, đột nhiên trời đổ mưa lớn, ông trời có lẽ rất thích đùa giỡn với Thẩm Duy Nhiên, mà cô cũng nghĩ như vậy, bởi vì mới sáng nay, dự báo thời tiết đã nhắc trời sẽ có mưa, cho dù luôn tự nhắc nhở bản thân phải mang theo dù thì ngay lúc chuẩn bị ra khỏi cửa, đột nhiên nhớ ra chứng minh nhân dân còn chưa mang theo, vì thế cô lại thuận tay đặt cây dù lên bàn, về phòng tìm đồ... Sau đó chứng minh nhân dân đã tìm thấy, nhưng cây dù vẫn lẻ loi nằm lại trêи bàn. Thật đúng là ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ (1).
(1) Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ: Xuất phát từ tác phẩm "Tinh thế hằng ngôn" của Phùng Mộng Long, gồm 2 câu thơ: Ốc lậu thiên phùng liên dạ vũ, thuyền trì hựu ngộ đả đầu phong. Dịch nghĩa: Nhà dột còn gặp mưa giông, thuyền ai chấp chới gió không cho về.
Thẩm Duy Nhiên lục hết túi trêи người, xui xẻo sao hôm nay lại không mang theo một xu, hai chữ về nhà lúc này với cô mà nói quả thật quá xa vời. Cho nên, cô chỉ đành ngẩng đầu nhận nước mưa trong lễ rửa tội.
Thẩm Duy Nhiên là con người như vậy, cô ngây ngô, ngớ ngẩn, nhưng sự thật đó chỉ là ngẫu nhiên, bởi vì lúc trước, chỉ cần cô gọi một cuộc điện thoại cầu cứu Nhứ Vũ, cô ấy sẽ chạy như bay tới đón cô về nhà, tiền đề là, cô ấy sẽ mắng cô một trận, thậm chí là rống to: Thẩm Duy Nhiên, đầu óc cậu rốt cuộc là có vấn đề hay muốn chỉnh mình thế hả? Mỗi lần trời mưa đều gọi mình tới đưa dù cho cậu, cậu tự xem lại bản thân đi.
Mắng xong, Nhứ Vũ vẫn luôn tới đón cô trở về, mà kẻ đầu sỏ gây tội là cô sẽ luôn cúi đầu, giống hệt đứa bé phạm lỗi đang chờ người lớn răn dạy. Đây là cách sống khi Nhứ Vũ ở bên cạnh cô, nhưng hiện tại, cô ấy đang ở đâu?
Bị nước mưa tạt thẳng vào mặt, Thẩm Duy Nhiên vẫn mở to hai mắt, ngẩng đầu hỏi ông trời: Ông có biết không, Nhứ Vũ lấy chồng rồi, không biết người ta có đối xử tốt với cô ấy không. Nếu ông biết, có thể nói tôi nghe được không? Hoặc là, ông giúp tôi nói với cô ấy, tôi thật sự không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, tôi thật sự chưa từng nghĩ tới chuyện tuyệt giao với Nhứ Vũ. Xin lỗi, thật sự xin lỗi.
Ở một thành phố xa lạ, không bạn bè, không người thân, Thẩm Duy Nhiên cảm thấy vô cùng cô đơn, lúc này chỉ có thể một mình về nhà.
Mưa không quá lớn, chỉ tí tách từng giọt tựa như cuộc đời của Thẩm Duy Nhiên, đi đi dừng dừng, không biết nơi nào là đích đến, thậm chí cũng không biết khởi điểm nằm ở đâu. Một mình cô đi trêи đường lớn, trong đầu toàn là hồi ức ở cùng Nhứ Vũ, những lúc không màng ánh mắt của người qua đường, hai người điên điên khùng khùng ôm nhau, lớn tiếng ca hát, lớn tiếng vui cười. Khi đó cũng không biết vì chuyện gì vui, bọn họ chỉ đơn giản cảm thấy vui sướиɠ khi có đối phương bên cạnh. Nhưng hiện tại, niềm vui đó đã không còn nữa.
Mưa mỗi lúc một lớn, cả người Thẩm Duy Nhiên ướt sũng như con gà rớt vào nồi canh. Không thể không nói, mưa tháng chín rét lạnh thấu xương, cả người cô run bần bật, chỉ nhắm thẳng một hướng mà chạy. Có lẽ vì trời đang mưa, nên Thẩm Duy Nhiên không hề phát hiện phía sau luôn có một nam sinh đi theo.
Đó là Giang Chính Thần.
Giang Chính Thần đang bung dù, lẳng lặng nhìn Thẩm Duy Nhiên. Thời điểm nhìn cả người cô run lên, ánh mắt anh trầm xuống, trong lòng thầm mắng: Cô bé ngốc.
Ngay lúc anh chuẩn bị tiến lên chắn mưa cho Thẩm Duy Nhiên, cô đột nhiên dừng lại. Anh vội đi về phía trước, lại không ngờ cô đang ngây ngốc đứng nhìn một cây cỏ dại, mà cây cỏ kia lại lẻ loi nằm dưới đất, hứng chịu gió táp mưa sa.
Thẩm Duy Nhiên nhìn tới nhìn lui, người qua đường không ai chú ý tới cây đỗ quyên cô đơn này. Cô lại nhịn không được mà nhớ tới Nhứ Vũ, nhịn không được mà nhặt đóa đỗ quyên lên, cẩn thận ôm vào lòng, dùng nhiệt độ của mình để sưởi ấm cho nó, bởi vì cô tin, nó sẽ kiên cường mà sống.
Giang Thần Hi nhìn từng hành động của cô, cuối cùng nhịn không được mà đi tới.
Ngay thời khắc bản thân chật vật này, cô đã gặp Giang Thần Hi. Cô cứ nhìn nam sinh đột nhiên xuất hiện trước mặt, trong lòng thầm nghĩ, người này trông thật quen. Nhưng lục tìm ký ức, cô hình như không có ấn tượng với người này, bản thân lại thầm phỉ báng chính mình lần nữa, sao lại có tật xấu như vậy.
Giang Thần Hi cũng chỉ lẳng lặng nhìn cô, một lúc thì phát ngốc, một lúc thì như bừng tỉnh, lại một lúc biến thành bộ dáng ảo não. Nói thật, anh rất muốn cười, bởi vì anh cảm thấy Thẩm Duy Nhiên vô cùng giống con tắc kè hoa, biểu cảm thật đa dạng phong phú.
Giang Thần Hi nhanh chóng lên tiếng phá tan bầu không khí quỷ dị này: "Chào cậu, mình là Giang Thần Hi, nếu cậu không ngại, mình có thể đưa cậu về nhà không?"
Thẩm Duy Nhiên đưa mắt nhìn con người xa lạ này, trong lòng không rõ đang có tư vị gì, chỉ theo bản năng nói: "Tôi không quen anh, anh vì sao lại muốn đưa tôi về nhà?"
Nhìn bộ dáng phòng bị của cô, Giang Thần Hi dở khóc dở cười, vội vàng giải thích: "Lúc báo danh, cậu ở ngay trước mình, cậu học khoa Hóa, mình cũng vậy, hơn nữa mình còn biết cậu tên Thẩm Duy Nhiên nữa."
Thẩm Duy Nhiên lại cúi đầu, lục lại ký ức của mình, thật không thể nhớ ra người này, nhưng cô vẫn khẽ đáp một chữ: "Ừ."
Nhìn Thẩm Duy Nhiên mơ hồ như thế, Giang Thần Hi cũng không nói gì, sau đó lập tức đưa ra quyết định ngay cả bản thân cũng phải vỗ tay khen ngợi. Không chờ cô phản ứng, anh đã túm lấy cô, chuẩn xác là một tay anh ôm lấy bả vai cô, tay còn lại bung dù. Nước mưa không chút kiêng nể xối lên tóc, lên quần áo Giang Thần Hi. Thẩm Duy Nhiên nghiêng đầu nhìn anh, có lẽ vì ánh mắt kéo dài quá lâu, anh cũng nghiêng đầu nhìn cô.
Trùng hợp một sợi tóc nghịch ngợm rơi xuống che khuất mắt trái của anh, trong đầu cô đột nhiên có một suy nghĩ gương mặt điển trai này sao có thể bị che khuất, cho nên liền theo bản năng duỗi tay giúp anh vén lên, nhưng ngón tay lại không cẩn thận đụng tới cái trán ấm áp của anh.
Giang Thần Hi cảm nhận được ngón tay của cô vô cùng lạnh, nhưng lại thật thoải mái. Ngay tại thời điểm bản thân định làm liều, Thẩm Duy Nhiên vội rụt tay lại, cúi đầu không dám nhìn anh, trong lòng thầm mắng: Mất mặt quá, mặt mũi vứt hết ở nhà rồi sao?
Giang Thần Hi nhìn biểu cảm của cô, trong lòng vô cùng vui vẻ, đặc biệt là khi thấy đôi tai đỏ ửng của cô.
Bầu không khí xấu hổ khiến Thẩm Duy Nhiên càng thêm ngượng ngùng, cô chỉ có thể thấp giọng nói với Giang Thần Hi: "Tôi phải về nhà đây, cảm ơn cậu, hôm nào mời cậu ăn cơm."
Nghe cô nói xong, Giang Thần Hi không khỏi sửng sốt, nhưng anh cũng nhanh chóng hoàn hồn, dùng nụ cười dịu dàng nhìn cô. Thẩm Duy Nhiên đột nhiên cảm thấy lời mình nói như tội ác tày trời, không đợi anh lên tiếng, cô đã cầm gốc nước mắt đỗ quyên. Mà Giang Thần Hi đang đứng ở chỗ này nhìn theo bóng lưng của cô, khóe miệng bất giác cong lên, ngay cả đáy mắt cũng mang ý cười.
Buổi tối, Thẩm Duy Nhiên nằm trêи giường, lăn qua lộn lại, trước sau không thể ngủ được. trong đầu không ngừng hiện lên hình ảnh của Nhứ Vũ và Tưởng Thần, hai người tới tới lui lui. Cô mở đèn, nhìn gốc đỗ quyên ở ngay cửa sổ. Cô vẫn nhớ Nhứ Vũ thích nhất loại nước mắt đỗ quyên này, trong lòng lại bất giác tự hỏi: Nhứ Vũ, cậu khỏe không? Cậu biết không, tớ đã hỏi thăm mọi người, không ai biết tin tức về cậu cả. Cậu rốt cuộc đã đi đâu, cậu có phải cũng giống mình, trong đêm yên tĩnh nhớ tới người chị em kia hay không?
Thời tiết tháng chín vốn nên ấm áp, nhưng Thẩm Duy Nhiên lại cảm thấy cơn gió từ cửa sổ thổi vào lạnh thấu xương, ngay cả thân thể cũng run lên, ngay cả giường lớn vốn nên ấm áp cũng trở nên lạnh băng, không chút sức sống.
Cô bất giác nhớ lại khuôn mặt dịu dàng như ngọc kia của Giang Thần Hi, phảng phất đã từng quen biết, nhưng có nghĩ thế nào cô cũng không nhớ đã gặp ở đâu. Dùng tay vỗ đầu, cô thở dài một tiếng, trí nhớ này ngày càng kém đi, thật không biết phải làm gì mới tốt trở lại.
Trong lòng thầm nói: Giang Thần Hi, hi vọng cái tên cũng giống con người của cậu, tràn ngập tinh thần, tràn ngập hi vọng.
Danh Sách Chương: