Thượng Quan Thành chịu thua, thật không biết sao mình lại kết giao với người bạn như vậy, bản thân phải mạo hiểm thế nào mới chụp lén được Tɦẩʍ ɖυy Nhiên, thế mà lại còn bị chỉnh!
Có điều, nhớ tới tấm ảnh chụp Loan Mộng, khóe miệng không khỏi cong lên. Tấm ảnh kia tuy rằng góc chụp không đẹp, cũng không chụp được mặt, nhưng chỉ chụp được một góc thôi đã rất hoàn mỹ. Dịu dàng, điềm tĩnh, thật muốn bảo vệ cô ấy cả đời.
Tɦẩʍ ɖυy Nhiên và Loan Mộng về tới nhà, Tɦẩʍ ɖυy Nhiên lại đứng sững sờ trước cửa, dường như đang nghĩ gì đó. Cô quên mở cửa, cũng quên mất Loan Mộng đang ở bên cạnh.
Loan Mộng không nói gì, lấy chìa khóa dự phòng mở cửa, kéo Tɦẩʍ ɖυy Nhiên vào.
Thấy Tɦẩʍ ɖυy Nhiên không tập trung, Loan Mộng liền biết, sao cô ấy có thể không biết Giang Thần Hi ở trên xe với cô ấy chứ? Cô ấy chỉ ngủ, chứ đâu phải chết, không thể không có ý thức, huống chi thời điểm Giang Thần Hi ôm cô ấy, cô ấy còn chưa ngủ.
"Duy Nhiên..." Loan Mộng gọi một tiếng, sau đó đưa thuốc Giang Thần Hi mua cho cô ấy.
Tɦẩʍ ɖυy Nhiên nhìn túi thuốc trước mặt, bỗng nhiên muốn khóc, bản thân rõ ràng đã khóc rồi, rõ ràng không thích anh, vì sao vẫn muốn khóc! Cô đoán không sai, ngay từ đầu khi Thượng Quan Thành xuất hiện, cô đã có cảm giác có người đi theo mình từ xa, nhưng dù cô có quay đầu, có tìm thế nào cũng không nhìn thấy người đó.
Mãi đến lúc cô khóc, vốn dĩ chỉ muốn hù dọa Mộng Mộng thôi, không biết vì sao khi ấy, cô lại nghĩ tới Giang Thần Hi, nghĩ tới anh có lẽ đang ở nơi xa nhìn mình, cứ thế mà khóc thật. Sao cô lại vô dụng thế chứ? Càng muốn dừng khóc lại càng không dừng được, mãi đến khi cô cảm nhận Giang Thần Hi ngày càng gần mình, mãi đến khi cô chui vào cái ôm ấm áp.
Khoảnh khắc đó, bản thân thật sự chìm đắm, cái ôm kia quá ấm áp, cho nên cô cứ để anh ôm, để anh bôi thuốc cho mình, cuối cùng không nhịn được mà dựa vào người anh, làm bộ ngủ.
Chỉ là không biết nên phải đối mặt thế nào mà thôi, cho nên chỉ có thể giả bộ ngủ! Cho dù chỉ giả bộ, cô vẫn không màng tất cả mà nắm chặt quần áo anh, cho dù đến cuối cùng bản thân có nắm chặt thế nào, anh vẫn gạt tay cô ra. Rốt cuộc là ai buông ai ra trước?
Thật ra anh không hề quan tâm cô như vậy? Bằng không, sao có thể dễ dàng buông tay?
"Duy Nhiên..." Loan Mộng muốn nói gì đó, nhưng khi thấy hai mắt Tɦẩʍ ɖυy Nhiên sưng đỏ, lời đến bên miệng liền biến thành, "Tớ bôi thuốc cho cậu."
Bản thân vừa cầm thuốc để gần trán Tɦẩʍ ɖυy Nhiên, định bôi một chút cho cô, Tɦẩʍ ɖυy Nhiên lại theo bản năng né tránh.
"Duy Nhiên."
"Tớ không sao, không phải chỉ hơi sưng thôi sao?"
"Ừ..."
"Ừ cái gì mà ừ! Đừng có không vui như thế, mau xem quần áo của cậu đi!" Tɦẩʍ ɖυy Nhiên tươi cười như đóa hoa, dường như người bi thương khi nãy là người khác.
"Hả? Bây giờ sao?"
"Đương nhiên! Bà cô của tôi ơi, cậu xem, tớ bị thương còn không phải vì cậu sao? Nếu cậu không trang điểm thật xinh đẹp, cậu muốn bồi thường cho tớ thế nào hả?" Tɦẩʍ ɖυy Nhiên bắt đầu oán giận.
"Được được được..."
"Mau đi thử cái váy màu đỏ kia đi."
"Tại sao lại là bộ đó?"
"Bắt buộc là bộ đó!"
"..."
Loan Mộng đứng trước gương, nhìn cô gái mặc chiếc váy màu đỏ trước mắt tới ngơ ngác.
"Chà chà, tớ nói mà, cái váy này rất hợp với cậu, có điều không ngờ màu đỏ còn hợp hơn màu trắng, xem ra tớ sau này phải cho cậu thử nhiều màu sắc khác nhau." Tɦẩʍ ɖυy Nhiên nhìn Loan Mộng, nếu quần áo màu trắng làm Loan Mộng thoạt nhìn như thiên sứ, thì cô ấy mặc màu đỏ thật sự rất thu hút, không những kiều diễm mà còn trang trọng thanh thuần.
"Duy Nhiên, bộ này đẹp thật sao?" Loan Mộng chưa từng mặc đồ màu đỏ, khi còn nhỏ cô cảm thấy màu đỏ quá nổi bật, mà bản thân lại không thích đó, cho nên không muốn mặc, sau này tuy rằng suy nghĩ đã thay đổi, nhưng cô vẫn cảm thấy màu đỏ không đủ trang trọng, hơn nữa Tɦẩʍ ɖυy Nhiên và Trần Tĩnh cũng không thích, cho nên cô cũng chưa từng mua đồ màu đỏ. Mà lúc này, mặc chiếc váy màu đỏ vào, bản thân cảm thấy rất mất tự tin.
"Đương nhiên đẹp! Tớ nói cậu nghe, Mộng Mộng, cậu không đi làm người mẫu thật sự là tổn thất cho giới người mẫu!"
"Duy Nhiên, cậu đừng trêu tớ, tớ có thể sao..." Loan Mộng không tin, ngày thường cô đã quen đùa giỡn với Tɦẩʍ ɖυy Nhiên rồi, cho nên lần này cũng tự động coi lời Tɦẩʍ ɖυy Nhiên là nói đùa.
"Tớ nói cậu nghe, Loan Mộng, cậu có nghĩ tới tương lai chưa? Cuộc sống đứng trước camera ấy!" Tɦẩʍ ɖυy Nhiên muốn đánh thức Loan Mộng, dù sao cuộc sống của hiện tại của cô ấy quá khổ sở, một mình vừa học vừa làm. Còn về Thượng Quan Thành, ai biết anh ta có vì cuộc sống của cô ấy mà không thể luôn ở bên cô ấy không.
Ngành người mẫu có lẽ danh tiếng không tốt lắm, nhưng tin Loan Mộng, lúc này phải nhắc nhở cô ấy một chút, lỡ đâu cô ấy có khả năng trở thành người nổi tiếng thì sao?
Loan Mộng không lại không để trong lòng, một mình Tɦẩʍ ɖυy Nhiên đáng thương vẫn tiếp tục tính toán cho bạn của mình, dù sao bọn họ sắp lên năm tư rồi, còn chưa đến một năm phải đi tìm việc, mà cái ngành hóa học của họ lại không phải nghề dễ kiếm tiền.
Có điều, với tính cách của Loan Mộng, có lẽ cũng không thích hợp làm người mẫu. Cô ấy chỉ biết chụp hình, chẳng lẽ cô phải ép cô ấy học nhiếp ảnh một cách chuyên nghiệp sao? Tɦẩʍ ɖυy Nhiên lắc đầu, tự một mình lo lắng.
Nếu Loan Mộng biết hiện tại Tɦẩʍ ɖυy Nhiên đã suy nghĩ cho tương lai của cô, có lẽ cô sẽ trực tiếp ôm lấy Tɦẩʍ ɖυy Nhiên, khóc lóc thảm thiết.
Danh Sách Chương: