"Giám đốc, cô Giang vẫn đang ngồi trong phòng tiếp tân. Cô muốn tìm lý do đuổi cô ấy đi hay để cô ấy tiếp tục đợi?" Từ Phong hỏi.
Giang Ý Mạn liếc nhìn đồng hồ, mới nhận ra đã mấy canh giờ trôi qua, cô vừa mới được điều động đến chi nhánh này nên thực sự rất bận, không ngờ đã để Giang Vũ Phỉ đợi lâu như vậy, cô ta sẽ tức chết mất.
Nếu không phải sợ để lộ thân phận, cô thật muốn đi xem bản mặt tức giận của Giang Vũ Phỉ.
Từ Phong không thể hiểu được tâm tư của giám đốc. Bình thường trong những tình huống như thế này, nhiều nhất là bảo đợi nửa tiếng, anh sẽ tìm lý do đuổi họ đi hoặc đưa danh thiếp hẹn lần khác, cũng không làm mất lòng người nào.
Nhưng lần này, rõ ràng giám đốc không muốn hợp tác với cô Giang, nhưng lại để cô ấy đợi lâu như vậy, chẳng lẽ hai người có thù hận gì sao?
“Đi xem thử rồi hỏi cô ấy có muốn ăn trưa không.” Giang Ý Mạn nói.
“Vâng”
Từ Phong đi vào phòng tiếp tân.
“Tổng giám đốc của anh có bận không? Hiện tại sắp đến giờ ăn trưa rồi, nếu không chúng ta vừa ăn vừa trò chuyện nhé!” Giang Vũ Phỉ thấy Từ Phong đến, tưởng có tin vui liền rất tích cực.
"Xin lỗi Phó giám đốc Giang, hiện tại tổng giám đốc của chúng tôi không có thời gian gặp cô. Cô ấy vẫn còn một vài hội nghị truyền hình phải tổ chức. Cô có cần ăn trưa không? Đồ ăn của công ty chúng tôi khá ngon, nếu cô không thích thì chúng tôi đành hẹn cô vào hôm khác vậy." Từ Phong hỏi.
Từ Phong nói rõ ràng luôn, hi vọng Giang Vũ Phỉ thấy khó khăn sẽ rút lui, đừng lãng phí thời gian ở đây nữa rồi.
“Tôi hỏi thẳng, tổng giám đốc của anh không muốn đầu tư vào Giang thị, đúng không?“ Giang Vũ Phỉ cố nên tức giận, hỏi.
Chờ đợi trong vô vọng cả buổi sáng cũng không thấy mặt, liền lại bị một trợ lý cỏn con đuổi đi, ai mà không tức giận chứ?
"Tôi không đoán được ý của tổng giám đốc. Về phần có tiếp tục đầu tư hay không thì chờ giám đốc quyết định." Từ Phong xoay người rời đi.
Anh cũng không cần giải thích quá nhiều với Giang Vũ Phỉ.
Giang Vũ Phỉ không còn cách nào khác, trước hết đành phải rời khỏi chỗ này, e rằng hôm nay cô sẽ không thể gặp được vị giám đốc kia, cho nên chỉ có thể nghĩ cách khác, cô sẽ không bỏ cuộc đâu, bởi vì từ bỏ nghĩa là chấp nhận cô và Giang Ý Mạn sẽ cùng nhau làm phó giám đốc, không thể để chuyện như vậy xảy ra!
Giang Vũ Phỉ rời khỏi phòng tiếp tân, bởi vì không quen với môi trường của TM, một hồi cô cũng không biết thang máy ở đâu, đi đi lại lại như một con ruồi mất đầu.
Thật không may! Cô lại đi ngang qua văn phòng tổng giám đốc. Giang Vũ Phỉ dừng lại, có lẽ có người ở trong phòng làm việc, cô ta đắn đo một hồi rồi quyết định đi vào. Cô nghĩ mình phải chủ động hơn một chút, đàn ông mà, làm gì có ai lại không thích phụ nữ xinh đẹp quyến rũ?
Đứng ở ngoài cửa, Giang Vũ Phỉ cố ý kéo chun áo trên vai xuống, một tay đặt lên nắm cửa, dùng tay kia đẩy nhẹ cửa mở ra.
“Giang Ý Mạn, sao cô lại ở đây?”
Giang Vũ Phỉ kinh ngạc, trong phòng làm việc của tổng giám đốc tập đoàn TM, trợ lý Từ Phong và Giang Ý Mạn đang ngồi trước bàn toàn đồ ăn nhanh, ngay cả nhịp điệu nhai cũng giống nhau y đúc.
Tư thế tán tỉnh đàn ông của Giang Vũ Phỉ phút chốc trở thành trò cười, cô ta nhanh chóng kéo dây chun áo lên, tự tin bước vào.