Mục lục
Có Chút Ngoài Ý Muốn, Tôi Sinh Con Cho Tổng Tài Lạnh Lùng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đóa Đóa nghiêm túc gật đầu, đôi mắt to không ngừng nhìn chằm chằm mẹ, lòng rất thương xót cho mẹ.

"Không sao đâu, chỉ là dì Mạn vô tình làm mẹ ngã mà thôi, mẹ bị thương rất nặng, nhưng mà con yên tâm, bác sĩ đến khám bảo rằng mấy ngày nữa là có thể xuống giường đi lại được, nhưng còn Đóa Đóa của chúng ta thì phải làm sao đây, mẹ đã hứa là sẽ đi chơi cùng con, hiện tại e rằng không được rồi, Đóa Đóa không giận mẹ chứ?” Giang Vũ Phỉ nói.

Điều mà Đóa Đóa mong muốn nhất chính là được chơi cùng với mẹ, lúc trước làm ầm ĩ lên như thế là cũng bởi vì nó muốn cho mẹ về nhà để mẹ ở bên nó.

Còn bây giờ, lại tại Giang Ý Mạn làm mẹ nó ngã, nên không còn người đi chơi cùng nó nữa.

Đóa Đóa tức giận, chạy ra ngoài.

“Đóa Đóa, Đóa Đóa, con đi đâu vậy? Chạy chậm thôi kẻo ngã.” Giang Vũ Phỉ giả vờ hét lên.

Ha ha! "Giang Ý Mạn, muốn đấu với tôi sao? Cô còn non và xanh lắm, nếu cô dám bắt nạt tôi, tôi sẽ dùng con gái của cô để trừng trị cô."



Giang Vũ Phỉ nghe điện thoại, cô ta lại đang bàn bạc chuyện công việc, rõ ràng đã đồng ý với Thẩm Giai Nghị rằng sẽ nghỉ việc ở công ty, nhưng cô ta không thể nghỉ được, làm sao cô ta có thể để một mình Giang Ý Mạn làm phó giám đốc của Giang thị?

Trong sân!

Giang Ý Mạn ngồi trên xích đu, Tiểu Viên đứng sau đẩy cho cô, Tiểu Hoa đứng bên cạnh.

Ánh mặt trời ấm áp từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, vừa vặn chiếu lên người cô, mang đến cảm giác ấm áp dễ chịu, Giang Ý Mạn đang nhíu mày suy nghĩ gì đó.

"A! A!!!"

Cô hét lên một tiếng, tự nhiên có rất nhiều nước bay về phía cô, tất cả đều phun lên mặt cô, Giang Ý Mạn hoảng hốt, nhanh chóng dùng cánh tay chặn lại.

Tiểu Hoa và Tiểu Viên lập tức tiến lên phía trước che chắn cho Giang Ý Mạn, nhưng quần áo cô đã ướt đẫm.

"Đóa Đóa?"

Giang Ý Mạn xuống khỏi xích đu.

Thì ra Đóa Đóa đang dùng súng nước đồ chơi xịt nước vào người cô.



Sắc mặt của Đóa Đóa không vui, ánh mắt nó nhìn chằm chằm vào Giang Ý Mạn, tựa hồ như muốn cô chết đi. Đóa Đóa vốn chỉ là một đứa trẻ, nó nên sống hồn nhiên vui vẻ mỗi ngày, không nên mang trong lòng đầy hận thù như vậy.

“Hai người đi vào nhà trước đi.” Giang Ý Mạn nói.

"Nhưng chủ nhân đã dặn..."

"Một bé gái nhỏ xíu như vậy làm sao có thể bắt nạt được tôi? Nó không có ý xấu gì đâu, các cô cứ vào trong trước đi." Sắc mặt Giang Ý Mạn cũng rất khó coi, trái tim cô đau nhói.

Con gái ruột dùng súng phun nước vào người cô, tuy không thể làm Giang Ý Mạn bị thương nhưng hành vi của Đóa Đóa khiến Giang Ý Mạn thật đau khổ, cô đến biệt thự của Thẩm gia là để đưa Đóa Đóa và Hiên Hiên đi, cô muốn giữ bọn trẻ bên mình, để toàn thiên hạ đều biết chúng là con cô.

Nhưng bây giờ thì tốt rồi, kế hoạch chỉ vừa mới bắt đầu, Đóa Đóa đã ghét bỏ cô như vậy, cô làm sao có thể tiếp tục được nữa, cứ như vậy thì khi nào mới có thể mang bọn nhỏ đi?

Giang Ý Mạn đứng ngồi không yên, vì sợ Đóa Đóa không xịt vào mặt mình được, cô sẵn sàng ngồi xổm trước mặt Đóa Đóa rồi để cho Đóa Đóa xịt.

Nó chỉ là một đứa trẻ, muốn nó trút hết giận hờn cũng rất đơn giản, chỉ cần để cho nó xịt đến khi hết giận là được.

Nó ra sức bắn nước vào người Giang Ý Mạn, nếu nói được thì nhất định nó sẽ cảnh cáo Giang Ý Mạn, sau này tránh xa ba và mẹ của nó ra một chút, đừng như một người phụ nữ xấu xa phá hoại gia đình của người khác.

"Đóa Đóa, dì biết con làm như vậy là vì mẹ con, cô ấy hẳn là đã nói với con điều gì đó đúng không? Nhưng mà dì muốn nói với con rằng, có một số chuyện không đơn giản như con nghĩ đâu, con phải tự mình xem xét, tự mình suy nghĩ, đừng tin lời ai cả con có hiểu không?” Giang Ý Mạn nhìn Đóa Đóa, nghiêm túc nói.

Cô không thể mất bình tĩnh, càng không nên tức giận khi Đóa Đóa phun nước vào người mình.

Nhưng Đóa Đóa không muốn nghe cô nói, nó giống như đã bị tẩy não, trực tiếp ném khẩu súng nước trong tay về phía Giang Ý Mạn rồi bỏ chạy, nó chạy nhanh quá nên bị vấp ngã, Giang Ý Mạn đau lòng, vội vàng chạy lại bế nó lên.

Đóa Đóa không chịu, nó hất tay Giang Ý Mạn ra, tự mình đứng dậy, nhưng đầu gối đã chảy máu, đúng lúc bị quản gia Trương đi qua nhìn thấy.

"Ôi, cô đang làm cái quái gì vậy? Làm sao lại đẩy tiểu thư ngã như vậy chứ, ai cho cô lá gan đó hả?" Mụ Trương chạy đến, chỉ tay vào mặt Giang Ý Mạn rồi chửi bới.

"Tiểu thư, cô đừng sợ, tôi sẽ đi bẩm báo ngay chuyện này cho Thẩm tiên sinh biết, người phụ nữ ác độc kia nhất định sẽ bị trừng trị.” Mụ Trương cúi người an ủi Đoá Đoá.

Đoá Đoá không nói gì, chỉ đứng yên đó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK