“Oa!!"
Vẻ mặt của Đóa Đóa như sáng bừng lên, tất cả đều là váy công chúa đẹp đẽ! Kích cỡ đều rất vừa với người của Đóa Đóa, con bé rất vui khi nhìn thấy quần áo đẹp.
"Em đi chọn một bộ đi! Dì đối với em thật tốt, toàn là kiểu dáng mà em thích đó." Hiên Hiên đẩy đẩy em gái.
Đóa Đóa ngoan ngoãn đứng dậy, dùng chân trần chạy tới. 𝖳𝘳ải nghiệ𝘮 đọc t𝘳𝘂yện số 1 tại ~ 𝖳𝘳𝐔𝘮t𝘳𝘂yện.Ⅴn ~
Giang Ý Mạn cúi người xuống muốn bế Đóa Đóa lên, cô do dự muốn ôm lấy Đóa Đóa, sợ Đóa Đóa từ chối.
Thật may là Đoá Đoá đồng ý! Giang Ý Mạn vui sướng, không uổng công cô cả đêm ngồi lựa rồi đặt váy đẹp cho con gái.
"Đóa Đóa có thích không?"
Giang Ý Mạn ôm con gái đáng yêu vào trong lòng, hướng về phía tủ cho con bé chọn đồ.
Đóa Đóa không nói chuyện cũng không gật đầu, có vẻ như vẫn sợ Giang Ý Mạn, nhưng có thể thấy nó rất vui, chỉ vào một chiếc váy xinh đẹp, ý muốn nói với Giang Ý Mạn rằng mình thích chiếc váy đó.
"Dì thay cho con nha? Đóa Đóa mặc lên sẽ trở thành cô công chúa xinh đẹp nhất."
Giang Ý Mạn lấy chiếc váy mặc lên cho Đóa Đóa, con bé xinh như một nàng công chúa nhỏ vậy.
Nhìn thân hình Đóa Đóa ở trong gương, Giang Ý Mạn cảm thấy đặc biệt giống mình hồi còn bé.
"Nào, cài thêm cái kẹp tóc này nữa lại càng xinh hơn."
Giang Ý Mạn ngồi xổm trước mặt Đóa Đóa, kẹp lên đầu con gái một chiếc kẹp tóc phiên bản giới hạn.
“Đóa Đóa xinh quá đi, tý nữa dì cho con tất cả chỗ váy này mang về mặc dần, được không?” Giang Ý Mạn nhìn Đóa Đóa, cười nói.
Đóa Đóa gật đầu.
"Bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, đi ăn thôi nào!"
Giang Ý Mạn tay kéo Đóa Đóa và Hiên Hiên cùng nhau xuống lầu ăn sáng.
"Dì ơi, thứ màu đen kia là cái gì vậy ạ?"
Hiên Hiên chỉ vào cháo trong bát, cậu chưa từng thấy bát cháo nào như vậy, trông rất lạ mắt.
Giang Ý Mạn cười lúng túng: "Hì hì! Chắc là đun lâu quá nên hơi cháy, nhưng không sao, nom thì không đẹp mắt nhưng mùi vị chắc chắn sẽ rất ngon, con nếm thử xem?"
"Ồ!"
Hiên Hiên húp một miếng, không biết nên nuốt xuống hay nhổ ra.
Nếu nuốt xuống thì sợ sẽ bị ngộ độc, nhưng nhổ ra thì lại là coi thường tài nấu nướng của dì, còn có vẻ rất bất lịch sự.
Trong lúc Hiên Hiên đang do dự, Đóa Đóa đã uống một ngụm liền nôn ra, vẻ mặt chán ghét lộ rõ.
Không ngon sao? Giang Ý Mạn cũng uống một ngụm, lông mày lập tức nhíu lại, cái quái gì thế này! Thật kinh khủng dã man tởm!
Đổ đi!!
Hiên Hiên và Đóa Đóa đều bật cười rồi tranh nhau tìm khăn giấy, nhìn mặt Giang Ý Mạn lúc này quá buồn cười, giống như một chú hề vậy.
"Đóa Đóa, con cười hả?"
Giang Ý Mạn ngạc nhiên chạy đến chỗ Đóa Đóa, cô không thể tin nổi, Đóa Đóa, người chưa bao giờ cười mà bây giờ lại đang cười!
“Hiên Hiên, đây là lần đầu tiên Đóa Đóa cười đúng không?” Giang Ý Mạn kéo Hiên Hiên lại, hô lên một cách hào hứng.
Nhìn con gái cười thế này, cô còn sướng hơn kiếm được tiền tỷ.
"Đúng vậy, con chưa từng thấy Đóa Đóa cười, em ấy đang cười kìa dì."
Hiên Hiên và Giang Ý Mạn đều có biểu hiện giống nhau, họ vui mừng nhảy dựng lên, Giang Ý Mạn thậm chí còn nhấc bổng Hiên Hiên lên, ném lên không trung.
Đóa Đóa dửng dưng ngồi dựa vào bàn ăn nhìn hai người với vẻ mặt ngơ ngác, cô không hiểu tại sao anh trai và dì lại vui vẻ như vậy, thật là kỳ lạ.