Ngoài cửa.
Giang Vũ Phỉ tức giận ngồi dưới sàn nhà, Giang Ý Mạn thế mà lại dùng thủ đoạn này để giữ Thẩm Giai Nghị lại? Cô ta thật sự cho rằng, tấm thảm kia từ trên người cô ta rơi xuống thì Thẩm Giai Nghị sẽ quay lại giúp cô nhặt nó lên?
Giang Vũ Phỉ tuyệt đối sẽ không cho phép.
"A! Giai Nghị, em đau quá!"
Giang Vũ Phỉ đột nhiên la lên, cô đứng lên vịn vào cửa, cô biết mình cố cử động mạnh như vậy sẽ làm vết thương thêm nặng hơn, nhưng nếu không tự mình làm ra vẻ đáng thương, thì Thẩm Giai Nghị sẽ qua đây sao?
Thẩm Giai Nghị đang định kéo lại tấm thảm cho Giang Ý Mạn, quay mắt nhìn lại, phát hiện Giang Vũ Phỉ hiện tại thật chật vật, eo đang bị thương mà còn chạy đến nơi này để bị giày vò, nếu như bị nặng hơn, không biết cô ta sẽ than thở nhiều như nào nữa đây?
Thẩm Giai Nghị bước tới.
"Em có tự đi được không?"
Anh chỉ vươn một tay ra, muốn để Giang Vũ Phỉ kéo ống tay áo của anh, giúp cô trở về phòng, chứ anh thậm chí còn không muốn đụng chạm vào người cô ta.
Giang Vũ Phỉ lắc đầu: "Em không nhúc nhích được, chỉ có thể nhờ anh ôm em về phòng thôi."
Thẩm Giai Nghị thật sự không muốn ôm.
“Rất đau, Giai Nghị, anh không tin em sao?” Giang Vũ Phỉ đáng thương nhìn Thẩm Giai Nghị. Giọng nói của cô ta rất nhẹ nhàng, yếu đuối, giống như một người phụ nữ được làm bằng nước vậy, khi bạn chọc vào nó thì tất cả đều là nước.
"Không phải." Thẩm Giai Nghị cúi người bế Giang Vũ Phỉ lên.
Cô vòng tay ôm cổ anh, treo cả thân mình trên người anh, cằm đặt ở trên vai Thẩm Giai Nghị, vừa vặn có thể nhìn thấy bóng lưng cô đơn của Giang Ý Mạn đang ngồi trên sofa.
"Chồng, đêm nay em muốn anh..." Giang Vũ Phỉ cố ý nói lớn bên tai anh, còn không phải là muốn cho Giang Ý Mạn nghe thấy sao?.
||||| Truyện đề cử: Phó Thiếu Hào Hoa: Nguyện Sủng Tình Si! |||||
Mẹ kiếp! Muốn làm tình với nhau mà còn nói to như vậy, Giang Vũ Phỉ quả thực là một người đàn bà không biết xấu hổ, Giang Ý Mạn thầm chửi rủa trong lòng.
“Em bị thương như vậy rồi mà còn muốn?” Thẩm Giai Nghị cạn lời. Hai người bọn họ đã lâu không ngủ chung giường, anh thật sự không có cảm xúc khi ở cạnh Giang Vũ Phỉ, nếu như ở cùng người kia... có lẽ sẽ phấn khích hơn nhiều.
"Người ta chỉ muốn ở cùng anh thôi! Ông xã, đêm nay anh đừng cự tuyệt em, có được không?" Giọng nói của Giang Vũ Phỉ vô cùng mềm mại!
Xin hai người đừng phát cơm chó nữa a!
Làm não nương buồn nôn, Giang Ý Mạn lẩm bẩm, tự mình nhặt quần áo lên mặc vào.
Tiểu Hoa và Tiểu Viên vội vàng chạy tới. Vừa rồi bọn họ cũng không muốn rời đi, chỉ là nhìn Thẩm Giai Nghị rất uy quyền, bọn họ không dám làm trái! Tất cả đều là do bản tính râm loạn của anh ta.
"Boss, tôi đỡ cô!"
"Boss, cô không sao chứ!"
"Boss, cô có bị bắt nạt không?"
"Boss..."
"..."
“Stop!” Giang Ý Mạn không muốn nghe những câu vô nghĩa của họ.
"Hai người đã đi đâu? Vừa rồi tôi cho phép các người đi sao? Thẩm Giai Nghị vào lúc nào vậy? Ai có thể giải thích cho tôi chuyện này là thế nào không?" Giang Ý Mạn bùng nổ.
Trời đất ơi, bây giờ Giang Ý Mạn chỉ muốn đội quần, cứ nghĩ đến cảnh đụng chạm chân thật kia là cô chỉ muốn dìm chết chìm Thẩm Giai Nghị.
"Boss, vừa rồi chúng tôi cũng không thể làm gì, chúng tôi có chút sợ Thẩm tiên sinh, không dám không nghe lời, chúng tôi chỉ có thể..."
Hai người trực tiếp quỳ xuống thừa nhận sai lầm, Giang Ý Mạn sửng sốt, hai người này sao lại thích quỳ như vậy?
"Thích quỳ thì cứ quỳ đi!"
Giang Ý Mạn đứng dậy, cô đang rất đói bụng nên phải đi tìm chút gì đó để ăn.
Kế bên là phòng của Giang Vũ Phỉ và Thẩm Giai Nghị, cửa phòng không đóng, Giang Ý Mạn liếc mắt nhìn vào khi cô đi ngang qua, ai ya, hai người bọn họ vậy mà lại...
Trong phòng ngủ.
Giang Vũ Phỉ đang được Thẩm Giai Nghị ôm.
Nhìn từ phương hướng của Giang Ý Mạn, cô có thể thấy bóng lưng rộng lớn của Thẩm Giai Nghị, Giang Vũ Phỉ đang đứng trước mặt anh, hai tay ôm eo anh, tư thế áp sát rất thân mật.
Trong lòng Giang Ý Mạn chua xót, cô sải bước xuống lầu, đi tới tủ lạnh lấy một đống đồ ăn ra, một mình ngồi dưới gốc cây ở sân sau của biệt thự.
Đàn ông, quả là không có người nào tốt, toàn là một lũ rác rưởi, cặn bã, khốn nạn.
Giang Ý Mạn vừa ăn vừa mắng, lâu lâu lại cúi đầu nhìn cổ áo của mình, trong đầu cô cứ hiện lên cảnh đôi tay hư thân mất nết kia của Thẩm Giai Nghị sờ lên người cô, cảm giác quá chân thật làm Giang Ý Mạn không thể quên được.
Thẩm Giai Nghị cầm thuốc đi đến, nhíu mày nhìn cô.
“Lưng của em còn đau không?”
Vừa rồi Giang Ý Mạn bị thương ở lưng, cô không thể dựa vào cây như vậy, Thẩm Giai Nghị đi tới, lo lắng nhìn vết thương chưa được chữa trị ở tai của cô.
Thấy cô vừa ăn vừa lẩm bẩm gì đó trong miệng, nhìn cô vẫn rất ổn, xem ra không tức giận lắm, tính tình của cô gái này rất hay thay đổi thất thường, chắc là cô không còn so đo đến chuyện vừa rồi, anh thở phào nhẹ nhõm.
Giang Ý Mạn nhìn thấy Thẩm Giai Nghị đi tới, liền trực tiếp quay lưng về phía anh. Cô không muốn nói chuyện với những tên cặn bã, lãng phí cuộc đời.
Ủa!!!
Còn tức giận sao? Thẩm Giai Nghị kém nhất là khoản dỗ dành phụ nữ, bởi vì thường ngày Giang Vũ Phỉ cũng hay giận dỗi, nhưng anh không cần phải dỗ cô ta, cứ để mặc vậy mấy ngày sau là cô ta sẽ không sao, sẽ lại chạy đến trươc mặt Thẩm Giai Nghị làm nũng, từ trước đến nay, anh đã quen với việc mọi người xung quanh đều ngoan ngoãn nghe lời mình, nhưng một khi gặp phải người ương ngạnh như cô, anh lại không biết phải làm sao cả.
Thẩm Giai Nghị đi qua ngồi xổm xuống trước mặt Giang Ý Mạn, khi cô định quay người đi, anh kẹp chặt hai chân cô lại, anh có chút hống hách và vô lý, nhưng nếu anh hợp tình hợp lý với Giang Ý Mạn, cô cũng sẽ không ngoan ngoãn nghe lời anh.
"Làm sao? Anh ở đây làm gì, không đi dỗ vợ anh à?" Giang Ý Mạn cúi đầu tiếp tục ăn đồ ăn của cô.
Hạt dưa trong miệng phun thẳng vào mặt Thẩm Giai Nghị, dù sao cô cũng không sợ cái gì, kết quả xấu nhất cũng chỉ là rời khỏi Thẩm gia, cũng không có gì to tát, sau này cô có thể tìm cách khác để vun đắp tình cảm với con cái.
Nếu thật sự không được, cô sẽ trực tiếp dùng thực lực của mình để hạ bệ tập đoàn Thẩm thị, cướp lại con, sau đó sẽ dần dần vun đắp tình cảm với chúng.
Thẩm Giai Nghị trầm mặc không nói gì, anh mở lọ cồn trong tay ra, dùng tăm bông nhúng vào, sao đó đưa lên tai Giang Ý Mạn, cố gắng giúp cô xử lý vết thương. Vết thương này không giống bị đánh, mà là giống vết cắn hơn vì trên đấy vẫn còn in cả một hàng dấu răng.
“Muốn làm gì? Tôi không cần các người dở trò đạo đức giả ở đây, tôi mới phát hiện ra một điều rằng người của Thẩm gia đều là loại đạo đức giả. Anh, mẹ anh, mụ Trương, Giang Vũ Phỉ, không ai trong số đó là không đạo đức giả.” Giang Ý Mạn nghiêng đầu lé tránh, gạt tay Thẩm Giai Nghị ra.
Đặc biệt là Thẩm Giai Nghị, bản chất là lưu manh nhưng lại giả danh tri thức, may sao Giang Ý Mạn chỉ có chút cảm tình với anh ta, còn tưởng rằng anh ta đối tốt với Đóa Đóa và Hiên Hiên, là một người ba vừa lịch lãm, vừa có trách nhiệm.
Nhưng không! Tất cả đều là giả tạo, lịch lãm cái con khỉ.
"Ồ? Vậy nói cho tôi biết, chúng tôi đạo đức giả ở chỗ nào?" Thẩm Giai Nghị lại vươn tay ra, dùng tăm bông chấm vào tai cô, động tác rất nhẹ nhàng.
"Các ngươi không phải toàn là đạo đức giả sao? Các ngươi đều là..." Giang Ý Mạn câm nín.
Cô rất muốn phản bác tiếp, nhưng ngay lúc cô ngẩng đầu lên, lại bắt gặp khuôn mặt tuấn tú dịu dàng của Thẩm Giai Nghị.
Anh đang ở rất gần cô, gần trong gang tấc.
Anh ở trên cao nhìn xuống, cô ngẩng đầu nhìn anh, góc độ vô cùng hoàn hảo.
Tay anh rơi xuống vành tai cô, tăm bông nhẹ nhàng cọ xát, mỗi một động tác đều dịu dàng làm mê đắm lòng người, Giang Ý Mạn luôn không cho ai tùy tiện chạm vào tai, vì cơ thể cô rất nhạy cảm với nơi đó, nhưng bí mật này Thẩm Giai Nghị lại không biết.
Anh chỉ muốn giúp cô xử lý vết thương, vậy mà mặt cô lại đỏ bừng bừng như thiếu nữ đôi mươi, ngây ngẩn nhìn anh, ánh mắt càng lúc càng mờ, thậm chí cô còn quên mất vừa rồi mình đang mắng chửi mười tám đời tổ tông nhà Thẩm Giai Nghị...1