• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Sanh nhìn Trương Tuyết Tùng, không hề có ý định gọi hai con ngao Tây Tạng về.

Trương Tuyết Tùng vẫy tay lần thứ ba, Diệp Sanh mới không tình nguyện bước tới.

Em ấy thậm chí còn không buồn mở cổng, đứng bên cửa cười chiếu lệ, nói qua cổng: "Anh đến làm gì? Có chuyện gì sao?"

Trương Tuyết Tùng cười hì hì, ngại ngùng gãi gãi đầu. Hắn cúi xuống xách một cái túi nilon màu xanh dính đầy bùn dưới chân rồi đưa cho Diệp Sanh.

Diệp Sanh đứng đó không nhận, em ấy ngạc nhiên hỏi: "Trong túi này là cái gì thế?"

Trương Tuyết Song đỏ mặt nói: "Chẳng là hôm qua mua táo hồng ở thị trấn, anh nhớ ra hồi tiểu học em rất thích ăn nên hôm nay mang tới cho em."

Diệp Sanh ồ một tiếng, không nhận lấy chiếc túi, vô cùng thẳng thắn nói: "Bây giờ tôi bị đau răn, không ăn được chua. Hơn nữa dạ dày cũng không tốt, ăn xong bụng cũng khó chịu. Anh nên cầm về ăn một mình đi."

Hai con ngao Tây Tạng ở phía sau nhìn chòng chọc Trương Tuyết Tùng. Trương Tuyết Tùng lúng túng xách túi, cứng nhắc duy trì nụ cười trên mặt. Hắn giống như một vai hề hài hước phá hỏng buổi biểu diễn. Bối rối, bất an, sợ hãi.

Giọng nói của Diệp Sanh rất dịu dàng, nhưng vẫn nhất quyết từ chối: "Tôi thật sự không cần. Anh tự cầm về ăn đi. Nhìn quần áo của anh thì hẳn là anh đang ra đồng làm việc, tiện thể xách ra đồng luôn đi. Tôi còn phải dọn dẹp nhà cửa, không nói chuyện với anh nữa. Bye bye."

Em ấy nói xong trong một hơi, quay phắt bỏ đi. Trương Tuyết Tùng há hốc miệng ngoài cổng, xem ra vẫn còn điều muốn nói thế nhưng Diệp Sanh đã đi thằng vào nhà mà không hề quay đầu lại. Sau khi Diệp Sanh vào nhà, hai con ngao Tây Tạng ở cổng lập tức xông ra cổng sủa. Trương Tuyết Tùng đành lùi lại hai bước, cười khổ với Diệp Hi đang đứng trong sân, vẫy tay rồi xách túi nilon lấm bùn màu xanh rời đi.

Hai con ngao Tây Tạng thấy người đã đi xa cũng không sủa nữa, uể oải rúc dưới bóng cây rồi lè lưỡi.

Diệp Sanh nghe bên ngoài trở nên yên tĩnh, mở tấm rèm châu để chặn muỗi ở ngoài cửa, vẻ mặt chán ghét đi ra ngoài.

Diệp Sanh cười lạnh: "Em thật chẳng hiểu hắn đang nghĩ cái gì nữa. Cầm táo hồng trực tiếp chạy đến cửa nhà người ta. Lần trước hắn hỏi cưới, 10 vạn sính lễ cho nhà gái cũng không có. Không học cấp ba, ngay cả công việc tử tế cũng không có. Cái nết như vậy còn nghĩ đến việc theo đuổi em. Lẽ nào cưới em về làm ruộng cùng hắn hay sao? Tâm trạng vui vẻ cả một ngày bị hắn phá hỏng mất rồi."

Diệp Sanh dửng dưng như không, nói: "Chị Hi, có phải chị nghĩ em hơi xéo xắt không? Thực ra không phải đâu. Chị không thể dùng tư duy được hình thành sau quãng thời gian dài sống ở thành phố lớn để đánh giá những người thậm chí còn chưa học xong cấp ba ở quê được. Thế giới quan của chị hoàn toàn khác. Chị không nhìn ra sự mưu mô trong lòng Trương Tuyết Tùng, nhưng em vô cùng tỏ tường. Trước đây hắn đã từng bắt mấy cô gái phá thai. Trong số đó có những người chưa tốt nghiệp cấp hai đã phải bỏ học vì phá thai, có những người sẵn sàng gả cho hắn mà không cần sính lễ. Thế nhưng tên cặn bã đó không phải ghét bỏ người ta xấu xí thì là chê nhà người ta nghèo."

Diệp Hi nhìn gương mặt của Diệp Sanh, gật đầu tỏ ý đồng tình: "Có rất nhiều nam sinh theo đuổi em vì ngoại hình, điều này chị biết từ lâu rồi."

Diệp Sanh nhe răng, nhăn mặt: "Đúng là có không ít người theo đuổi em, phần lớn là vì gương mặt, không hề quan tâm đ ến con người bên trong em. Tên Trương Tuyết Tùng đó có lẽ là vừa vì mặt vừa vì tiền. Nhà em tuy rằng không phải giàu nứt đố đổ vách, nhưng ruộng đất nhiều, nhà lại to, còn mua một căn có hơn 100m2 trên thị trấn, thêm nữa còn có mấy người thân thích nhiều tiền. Trước đây em còn nói với người khác rằng em không cần sính lễ, có lẽ hắn nghe người khác nói nên mới suy tính trực tiếp đến tìm em."

Diệp Sanh bắn liên thanh nói xong một tràng dài, đột nhiên đưa mặt lại gần Diệp Hi, mặt mày hớn hở chớp mặt nhìn cô.

Diệp Hi vẻ mặt khó hiểu, nhìn em ấy như nhìn người điên. Diệp Sanh lắc đầu, nhe hàm răng trắng mỉm cười, say sưa cười lớn: "Hahaha, chị Hi, chị vừa khen em xinh."

Diệp Hi cả mặt đầy dấu chấm hỏi, nhìn em ấy ghét bỏ: "Không thể nào. Dây thần kinh phản xạ của em dài vậy à?"

Diệp Sanh cười haha: "Kinh hỉ đến quá bất ngờ."

Diệp Hi cạn lời, vẻ mặt khó tin nhìn em ấy: "Không thể nào. Từ nhỏ đã được khen xinh đẹp, hẳn là em nghe đến nỗi tai mọc kén luôn rồi."

Diệp sanh che mặt, vẫn còn ngất ngây: "Cái này khác. Những người khen em xinh đều không xinh bằng em, chị Hi thì khác. Đừng, đừng, đừng. Đừng mở miệng. Trước tiên chị đừng phun nọc độc vào em. Chị khen em, em rất vui, em còn muốn vui thêm một lúc nữa."

Diệp Hi: "..."

Diệp Sanh còn đang ngây ngất, điện thoại trong túi quần lại rất không nể mặt mà đổ chuông. Diệp sanh lấy điện thoại ra, nghe điện thoại: "Alô? Ồ, tối này bố và mẹ sẽ về. OK, 8 giờ phải không? Được, được được. Con sẽ nấu cơm. Chị Hi đang ở đây, bên cạnh con. Có phải bố mẹ đi qua nhà Lý bán trái cây không? Mua mấy cân táo hồng, càng chua càng tốt... Ơ kìa, cái gì mà con không nhớ chị Hi chứ? Bố ơi, bố nói vậy là sai rồi. Không có ai nhớ chị ấy nhiều hơn con đâu. Nhưng mà chúng ta lấy đâu ra trái cây nhập khẩu? Chị Hi cũng thích ăn táo hồng. Lấy nhiều chút, lấy nhiều chút, cả táo xanh, cái gì mà Golden Delicious..."

Diệp Sanh xổ một tràng dài blah blah như súng liên thanh, Diệp Hi ngồi trên ghế nghe mà buồn cười.

Cười một lúc mới nhận ra nụ cười trên mặt mình rất gượng gạo.

Cô sẽ không bao giờ nói chuyện với bố mình với giọng điệu thân thiết như vậy. Hầu hết các cuộc đối thoại của họ đều rất lý trí và công thức hóa. Ông luôn luôn khách khí với cô, vĩnh viễn sẽ không hỏi cô muốn ăn gì hay cần gì. Ông luôn chuyển tiền vào thẻ của cô định kỳ, vào sinh nhật cô hoặc những ngày lễ, ông sẽ chuyển một số tiền khác, sinh nhật cô là 50.000, các ngày lễ khác là 30.000.

Tin nhắn điện thoại sẽ nhắc nhở cô, trên đó hiển thị từng con số thay đổi. Cô cũng không nói rõ đây là tốt hay là xấu, rốt cuộc là cô hài lòng hay không hài lòng.

Bố cô sẽ sử dụng một chiếc điện thoại trong rất nhiều năm mà không nỡ đổi, trong tủ cũng chỉ có vài bộ quần áo, mặc đi mặc lại bốn mùa một năm. Thời niên thiếu của ông đã trải qua những ngày khốn khó trong nhiều năm, tính tiết kiệm và cần cù đã khắc sâu vào trong xương tủy ông. Nhưng tiền cho cô lại không tiếc chút nào.

Đôi khi Diệp Hi cảm thấy mối liên hệ duy nhất giữa cô và ông chỉ bị ràng buộc bởi tiền bạc và huyết thống. Một khi nghĩ đến những điều này, cô liền trở nên vô cùng bất ổn, cảm giác vắng lặng và bất lực bắt đầu dâng trào nhanh chóng.

Nhưng ngay khi nghĩ đến việc cô là con gái duy nhất của ông, nỗi bất an và lo sợ trong lòng Diệp Hi sẽ tan biến—— Bởi cô là con gái duy nhất của ông, vì vậy cô bấu níu vào điểm yếu một giọt máu đào hơn ao nước lã này, vì vậy ông không thể phớt lờ cô, không thể vứt bỏ cô, vì vậy cho dù cô tồi tệ đến mấy ông cũng sẽ tiếp tục chịu đựng cô.

Đây là nguyên nhân để cô không suy sụp suốt nhiều năm qua, cũng là chỗ dựa chủ lực của cô trong những ngày tháng kinh hoàng khi cô phải đương đầu với những ý nghĩ đáng sợ thỉnh thoảng xuất hiện.

Từ nhỏ đến lớn, Diệp Sanh vẫn luôn tự ti không bằng cô, nhưng em ấy không biết cô vẫn luôn đố kỵ với em ấy. Có khoảng thời gian, sự đố kỵ này ngày càng điên cuồng như đám cháy lan khắp đồng cỏ [1]. Bởi những gì mà cô tha thiết mong ước, em ấy luôn luôn có được.

[1] Đám cháy lan khắp đồng cỏ: Ám chỉ thế lực mạnh mẽ không thể ngăn cản

Cô ngây người nhìn Diệp Sanh. Diệp Sanh cúp máy, đưa mặt lại gần cô: "Chị Hi, chị nhìn gì thế?

Diệp Hi hoàn hồn, vươn tay đẩy mặt em ấy ra. Diệp Sanh không tình nguyện đẩy tay cô, lầu bầu: "Ôi, chị Hi, sao vừa rồi chị tâm sự trùng trùng vậy? Là phát hiện vẻ đẹp của em tăng lên một tầm cao mới à?"

Đứa ngốc này, có tính nết của Diệp Chu. Diệp Hi vội đứng dậy khỏi ghế tựa, lại vỗ vỗ mặt em ấy: "Đừng ở đây nhiều lời nữa. Cái nết y hệt anh trai em. Anh em thi cuối kỳ xong, hai ngày nữa sẽ về. Nghĩ đến việc hai tên ngốc ở cạnh nhau thôi chị đã thấy hơi đau đầu rồi."

Diệp Sanh chết lặng một lúc, em ấy hoảng hồn quay đầu qua, nói với tốc độ rất nhanh: "Cái gì?! Em không tin! Không thể nào! Em không cho phép! Không dễ dàng gì em mới được có ngày tháng yên bình. Thế giới của hai chúng ta sẽ kéo dài bao lâu? Không được, không được. Chị Hi, chị Hi, chúng ta đến căn nhà ở thị trấn đi. Để hai đứa Bing Chilling và Đào Mật Nhỏ trông nhà."

Diệp Sanh điên cuồng xoay tới xoay lui.

Diệp Hi quay đầu liếc nhìn cánh cổng sắt. Lúc này có một chàng trai trẻ đeo một chiếc balo lớn màu đen đứng ở đó, dáng người cao gầy, khôi ngô, tuấn tú.

Diệp Sanh đột nhiên đứng dậy từ trên mặt đất, khóc lóc xông tới cánh cổng sắt lớn, gầm lên giận dữ: "Diệp Chu, tên chết tiệt này. Ai cho phép ông bén mảng về? Xem tôi có dám thả Kem Lạnh cắn chết ông không!"

Diệp Chu tức khắc kêu lớn: "Đào Mật, mau tới cứu trẫm!!"

Hai con ngao Tây Tạng đồng thời xông ra, sủa nhiệt tình.

Lúc này, một chiếc xe phủ đầy bùn và bụi lái đến trước cổng rồi thắng gấp, người phụ nữ trong xe hưng phấn hét lên: "Ôi chao, bảo bối lớn của mẹ về rồi."

Một người đàn ông lớn tiếng quát: "Bà lái chậm chút, thắng xe của tôi thiếu điều bị bà đạp bay thôi đấy."

Một người phụ nữ cao gầy từ cửa xe nhảy ra, bà dùng sức ôm lấy cổ Diệp Chu, Diệp Chu kêu lên xé ruột xé gan: "Mẹ của con ơi, cổ con trai mẹ mỏng manh lắm, mẹ nhẹ nhàng thôi."

Cảnh tượng hỗn loạn, Diệp Hi dựa vào cửa, có chút vui mừng, lại có chút buồn bã.

Sự náo nhiệt đều là của người khác, còn cô không có gì cả.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK