Diệp vẫn đứng ở trước cổng, tay cô nắm chặt thanh sắt, gương mặt thanh tú xinh đẹp mang theo một tia xấu xa, hai mắt dán chặt vào một nơi nào đó trên bầu trời, môi mím chặt lại.
Chân trời bay tới một đám mây hình hoa loa kèn, ánh mắt Diệp Hi dõi theo nó, thẳng đến khi đám mây nhỏ kia tan biến trên không trung.
Lúc này, trong lòng cô vô số lần tự hỏi, dáng vẻ hôm nay của Trương Tuyết Tùng rốt cuộc là do một tay cô gây ra hay nguyên nhân là bởi Trương Tuyết Tùng không cố gắng tiến bộ, không có ý định tiến thủ.
Nếu như bố hắn không chết thì gã đàn ông ngu xuẩn mà ác độc đó sẽ giáo dục con trai mình thành cái dạng gì?
Diệp Hi nhắm mắt lại, vẫn có thể nhớ lại cảm giác nóng rát khi một lần lại một lần bị tát thật mạnh vào mặt.
Trong tai cô lùng bùng, cái đầu nặng nề và yếu ớt bị bàn tay của gã đàn ông tát tới tát lui như một món đồ chơi. Lúc này bị tát phía bên phải, lúc sau lại bị tát phía bên trái. Tiếng tát và tiếng lùng bùng trong tai đồng thời vang lên, cô đau muốn chết, ngay cả chuyển động cổ cũng trở nên nhọc nhằn.
Cô cứ khóc mãi, khóc mãi, nước mắt hòa với nước mũi mà chảy xuống. Cô nào muốn khóc, nhưng đau quá, cô không dám đưa tay che mặt, chỉ có thể đứng đó khóc nói: Thầy ơi em sai rồi, em không dám nữa, em biết sai rồi.
Nhưng vô ích.
Cô về nhà khóc. Mẹ đang dỗ dành anh trai cô, Diệp Duật đá túi bột, mặt đất phủ đầy bột mì. Bột mì màu trắng bay trong không trung. Mẹ cô quỳ trên đất quét bột mì, trên tóc, trên mi, trên quần áo nhuộm một tầng bụi trắng.
Cô tiến lên phía trước vừa khóc vừa kéo tay áo bà, khóc khe khẽ, uất ức nói: "Mẹ, thầy giáo đánh con."
Người phụ nữ cả người toàn bột mì quay người cho cô một cái bạt tai thật mạnh. Trên mặt cô lưu lại dấu tay bột mì, gương mặt luôn mang theo vẻ mệt mỏi tỏa ra cơn thịnh nộ, chỉ vào cô chửi như tát nước: "Đánh mày là đúng. Đừng lúc nào cũng đến tìm tao ăn vạ, mau mau cút cho tao."
Diệp Duật ch ảy nước dãi chạy tới, cười ngây ngô ném một nắm bột lên đầu bà. Bột bay vào mắt bà, không ngừng ch ảy nước mắt.
Gió thổi lá cây xào xạc, ngàn cành cùng nhau đung đưa. Diệp Hi rũ mắt xuống, trong lòng liên tục vang lên âm thanh lạnh lẽo nói: "Mày không sai. Mày chỉ đang bảo vệ chính mình mà thôi, mày nên làm thế. Lúc ấy mày nhỏ thế kia, vết thương của mày bọn họ vờ như không thấy, tiếng khóc của mày bọn họ vờ như không nghe. Mọi người đều nhắm mắt làm ngơ, có tai như điếc đối với mày. Mày chỉ có thể làm vậy. Nghĩ đến cái tai điếc cùa mày đi, nghĩ đến bàn tay sưng tấy của mày hồi nhỏ đi. Mày sai chỗ nào chứ? Không sai chỗ nào cả, không hề sai chút nào."
Diệp Hi khép mắt, trong đầu lại bùng lên ngọn lửa lớn, trong lòng cô tự vấn không ngơi nghỉ: "Nhưng ông ta đã cứu mạng tôi, tôi thật sự đã làm đúng ư? Tại sao không để tôi chết cháy trong ngọn lửa đó cùng ông ta đi? Như vậy tôi có thể xuống địa ngục để trả thù ông ta, nhưng bây giờ thì sao? Một khi miệng cống tội ác được mở ra sẽ không thể khống chế được nó, tôi đã bị thù hận lấn át, càng ngày càng cực đoan, hủy hoại người khác, chính mình cũng sắp bị hủy diệt rồi."
Cô chán nản quay trở lại trong sân, hồn bay phách lạc nằm trên ghế tựa. Cảm xúc trập trùng đã tiêu hao quá nhiều sức lực của cô. Cô mỏi mệt nhìn bầu trời xa xăm, không ngừng phán xét bản thân rốt cuộc là người như thế nào.
Cô nghĩ rồi lại nghĩ, tỉ mỉ xem xét lại những thành tích đã đạt những năm qua một lần trong đầu, đó đều là thành tích học tập và giải thướng lớn trong các cuộc thi khác nhau.
Những thứ động não là có thể đạt được này dường như không có tác dụng gì. Xếp hạng chỉ chứng minh được trí lực của cô, cô cũng không cần người khác tán thưởng hay khen ngợi, huy chương và cúp dưới đáy hộp cũng không thể mang đến cho cô quá nhiều sự hài lòng.
Nghĩ như vậy, cô thật sự là một kẻ thất bại. 19 năm cuộc đời đuổi theo những thứ không có chút ấm áp nào. Thế nhưng việc leo cao hơn đã trở thành thói quen của cô. Cô rất thích chà đạp người khác dưới chân mình, tán thưởng vẻ mặt bản chí ngã lòng của người khác.
"Câu hỏi khó các người phải mất một tuần mới có thể giải được, tôi chỉ cần một tiếng là giải ra. Các cuộc thi mà sinh viên và nghiên cứu sinh phải dốc hết tâm sức, học sinh cấp ba như tôi có thể đè bép các người. Ai cho các người mỹ mãn như vậy, hạnh phúc như vậy, nhận được sự cưng chiều và ủng hộ từ người nhà? Những thứ này tôi không có. Các người ngu ngốc như thế, đần độn như thế, vô dụng như thế, dựa vào cái gì mà có được những thứ tôi không thể có?"
Đây là một đoạn văn Diệp Hi tùy tay viết trong nhật ký, đầu bút làm thủng vài nhiều chỗ trên trang giấy, chỗ cuối cùng là nét bút sắc bén rạch ngang và khoét một lỗ lớn giữa trang giấy.
Thế nhưng bây giờ, chỉ số IQ mà cô tự hào đã tan thành tro bụi trôi dạt bởi bệnh tật, chỉ có uống thuốc mới có thể bảo tồn được lý trí còn sót lại, không để chính mình trở thành một kẻ điên chỉ biết la hét, đập ném đồ đạc như Diệp Duật. Quả thật là sông có khúc, người có lúc. Bây giờ cô đã trở thành bộ dạng mà mình ghét bỏ nhất.
Sách cũng không đọc được nữa, Diệp Hi nằm trên ghế tựa mà phát ngốc, không biết đang nghĩ cái gì, cô đột nhiên cầm điện thoại, mở Weibo lên.
Mấy ngày nay cô vẫn chưa mở Weibo của Only Ngu ra, sợ nhìn thấy tin tức không hay về tác giả yêu thích Only Ngu. Cô bấm vào trang chủ của Only Ngu, nhìn thấy một bài đăng mới trên Weibo.
"Trong khoảng thời gian này, cảm ơn các tiểu đáng yêu đã quan tâm nha. Bệnh của tôi được phát hiện tương đối sớm, cắt bỏ một phần dạ dày là được thôi, sau này khả năng cao sẽ không tái phát, tuần sau sẽ phẫu thuật. Đừng lo cho tôi nhé, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi, bắn tim cho các tiểu đáng yêu."
Diệp Hi nhìn thấy bài Weibo này, trong lòng giống như được một chiếc đuôi lông quét qua. Cô nhớ tới Vương Chiêu Quân kém cỏi kia, ID và bệnh tình của cô ấy. Vậy thì "Tìm đại trí nhược của tôi" kia chắc chắn là Only Ngu.
Trong lòng cô có chút kích động, Diệp Hi lấy điện thoại mở app của mạng văn học Nhiên Đăng, tìm chuyện mục tác giả, quăng 10 khẩu pháo bay vào truyện mới của cô ấy.
Only Ngu là đại thần kim cương của mạng văn học Nhiên Đăng, có một lượng lớn người fan tử trung. Đây là một tác giả thần kỳ, viết ngọt văn không cần não thì ngày ngày bá chủ bảng xếp hạng, viết truyện mật thất vô hạn lưu thăng cấp rối não vẫn ngày ngày thống trị bảng xếp hạng như cũ, viết thể loại ngôn tình cổ trang không couple không được yêu thích cũng vẫn ngày ngày đầu bảng.
Các tác giả khác đều cần một tích lũy một quãng thời gian mới nổi tiếng, Only Ngu thì không. Cô ấy là một phong thần. Khi viết được một nửa cuốn thứ ba thì bản quyền đã được bán với giá cao, sau khi viết xong cuốn thứ tư thể loại khoa học viễn tưởng đã hot khắp Trung Quốc, đứng đầu cả nước về lượng tiêu thụ sách năm đó.
Diệp Hi chưa đọc hết một cuốn sách nào do cô ấy viết. Mỗi lần mở sách ra, nội dung nồng nặc thuyết giáo và miệt mài truyền cảm hứng luôn khiến Diệp Hi do dự với sách của cô ấy. Lý do thích cô ấy là vì vô tình tìm thấy Weibo của cô ấy.
Đây là một Weibo gây nghiện. Only Ngu thân là một tác giả nhưng trên Weibo lại làm đầu bếp. Hàng ngày cô ấy đều đăng một ngày ba bữa, các món ăn khác nhau được phục vụ trên những chiếc đ ĩa tinh tế nắm trên tấm khăn trải bàn ca rô màu xanh nhạt, bên cạnh các món ăn còn gắn font chữ Miêu Ô cùng các hình vẽ đủ loại.
Trên trứng có hình vẽ trái tim bằng tương cà và bày trên một chiếc đ ĩa sứ nhỏ màu xanh đậm, chú thích: một quả trứng nhỏ ngọt ngào với tình yêu. Mì ăn liền đã chín đựng trong chiếc tô hình con cá màu hồng nhạt, phía trên trang trí hai lát chanh và cà chua, bên cạnh gắn chú thích: một tô canh cá diếc anh đào với mì cà chua chanh thơm thơm, phía sau font chữ Miêu Ô còn thêm một trái tim nhỏ màu hồng.
Các fan trên Weibo đều ào ạt gào khóc kêu đói, còn không thì là chia sẻ các món ngon tự mình làm, bầu không khí vui vẻ, sôi nổi và yên bình.
Khi đó, trên mạng đều nhắc tới các sản phẩm mà cô chia sẻ, Diệp Hi đã theo dõi Weibo của cô ấy lúc rảnh rỗi. Ngày đầu tiên theo dõi đã lộn ngược Weibo của cô ấy.
Đây là một tác giả có duyên qua đường cực kỳ tốt, tốt đến mức có những độc giả cho dù không đọc nổi truyện của cô ấy cũng vẫn sẽ trở thành fan tử trung của cô ấy, rảnh rỗi thì chạy đến truyện của cô ấy thả một quả địa lôi, để lại một bình luận, khả năng hút fan quả thật mãnh liệt đến bất thường.
Ngay cả những người ghét cay ghét đắng súp gà như Diệp Hi cũng ngồi xổm ở Weibo của cô ấy mỗi ngay để xem cơm một ngày ba bữa mà cô ấy đăng.
Cô đã từng tìm kiếm Only Ngu trên Baidu. Thông tin thực về tác giả này rất ít, thậm chí không ai biết tên thật của cô ấy, tác giả cũng vô cùng kiêng kỵ việc người khác nhắc tới thông tin thật của cô ấy, phỏng vấn đều dưới dạng văn bản, ngay cả giọng nói cũng chưa có ai nghe qua.
Nếu như tác giả không nói giới tính của mình là nữ, với lối hành văn vô tình, lạnh lẽo mà cô ấy viết thì độc giả gần như tưởng đây là một nhà văn nam.
Hiện tại, chơi game cùng vị đại thần thần long kiến thủ bất kiến vĩ [1] này, còn trò chuyện đôi ba câu, trong lòng Diệp Hi có thể nói cực kỳ kích động.
[1] Thần long kiến thủ bất kiến vĩ: Rồng thần thấy đầu không thấy đuôi, ám chỉ người bí ẩn
Sau khi kích động qua đi lại bình tĩnh trở lại, nghĩ tới Only Ngu từng nói trên Weibo rằng muốn tìm một đại thần để kéo cô cày rank, cô vội vàng bấm vào Vương Giả Vinh Diệu, tìm thấy ID đó, nhấp vào giao diện trò chuyện rồi gửi một tin nhắn: "Có muốn thêm WeChat không? Đợi bạn bình phục sau phẫu thuật, tôi sẽ gánh bạn leo rank."
Ảnh đại diện của cô ấy là màu đen. Gửi tin nhắn xong, Diệp Hi cầm điện thoại chờ cô ấy trả lời, thế nhưng thẳng đến khi Diệp Chu và Diệp Sanh cả người đầy bùn trở về thì phía bên kia vẫn không có hồi âm.
Diệp Sanh và Diệp Chu mồ hôi đầm đìa tìm nước uống, quần áo toàn là vết xanh vết đen, khuôn mặt vốn trắng trẻo sạch sẽ bị phủ một tầng bụi đen, trên tóc còn dính vụn cỏ, trông cứ như dân tị nạn trên phim truyền hình.
Sau khi uống nước xong, Diệp Sanh không kịp rửa ráy đã tóm lấy Diệp Hi, giận dữ hỏi: "Chị Hi, nghe nói ngày mai chị phải đi rồi. Em thật sự không nỡ xa chị. Giải quyết xong chuyện luận văn, chị còn trở lại không?"
Trong lòng Diệp Hi quả quyết nói Không, chị ngày ngày quanh quẩn bên em, như vậy chẳng phải khiến em càng ngày càng lún sâu hay sao? Vẫn là nên nhanh chóng rời xa nơi này, từ nay tạm biệt, em cũng có thể tìm thấy ý trung nhân của mình.
Cô nhìn Diệp Sanh rồi nói: "Xem tình hình đã. Có thể có, cũng có thể không."
Diệp Sanh mất mát "Ò" một tiếng.
Buổi tối, Diệp Hi mở hộp chia thuốc ra, phát hiện ngăn chưa lithi cacbonat đã trống rỗng. Sau khi nuốt sertraline, cô uống một ly nước, tâm tình mong chờ mở giao diện trò chuyện của Vương Giả Vinh Diệu.
Lúc này đã nên ra khỏi phòng phẫu thuật rồi, nhưng cắt bỏ dạ dày không phải là chuyện nhỏ, có thể bây giờ vẫn còn hôn mê bất tỉnh.
Đêm nay cô trằn trọc không ngủ được. Trong lòng nghĩ muốn thật nhanh đi vào giấc ngủ để có thể một lần nữa mơ thấy nữ sinh đeo kính ấy, nhưng lại bận tâm về tác giả vô cùng yêu quý. Còn phải chú ý Diệp Sanh bên cạnh, phòng ngừa tiếp xúc thân thể với em ấy.
Một lòng ba việc thật sự rất mệt mỏi, tinh thần của Diệp Hi vốn dĩ đã không tốt, lại nghĩ tới việc sau khi về Thượng Hải còn phải đi xét nghiệm tái khám, tức khắc trở nên bực bội cực kỳ.
Diệp Sanh vất vả cả một ngày, không kịp dính lấy Diệp Hi, đầu vừa chạm gối đã ngủ như lợn chết. Chất lượng giấc ngủ này khiến Diệp Hi ngưỡng mộ vô cùng.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Hi thức dậy, Diệp Sanh trên giường vẫn còn đang ngủ say. Hành lý của cô để hết ở phòng Diệp Chu. Diệp Chu lúc này cũng đã dậy, sau khi vệ sinh thì đang đứng trước gương bôi dầu gió lên đùi. Muỗi ở trong cỏ nhiều quá, con nào con nấy nguy hiểm, hung mãnh không sợ chết. Chiếc giò to trắng của Diệp Chu toàn là mụn đỏ, trông rất đáng thương.
Hôm nay bọn họ không làm ruộng, Diệp Đức Minh và Lưu Thục Diễm đều dậy muộn. Diệp Hi đã dặn Diệp Chu đừng nói cho bố mẹ họ biết chuyện sáng nay cô phải rời đi, nếu không Diệp Đức Minh lại muốn thập bát tương tống [2] không ngơi nghỉ.
[2] Thập bát tương tống (18 dặm đường cùng đưa tiễn): Một phân đoạn trong vở Việt kịch "Lương Chúc", khi Chúc Anh Đài phải trở về nhà, Lương Sơn Bá đã tiễn nàng đi suốt 18 dặm.
Hai người họ rón ra rón rén xách hành lý ra ngoài, nhìn về sau như kẻ trộm, sau đó chuồn tới nhà để xe, lái chiếc xe điện ba bánh rồi phóng đi nhanh như chớp.
Diệp Hi nhét vali lên thùng xe điện ba bánh, Diệp Chu lái một đoạn dài, dừng lại ở một ngã tư. 15 phút sau, chiếc xe khách từ trong khói bụi gầm rú lái tới, Diệp Chu vẫy vẫy tay dừng xe, đưa Diệp Hi lên.
Sau khi lên xe, trả tiền xong, Diệp Hi cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Đêm qua cô thức trắng, bây giờ buồn ngủ kinh khủng. Xe khách sẽ chạy mất 3 tiếng, cô ngáp một cái, chỉnh lại gối kê cổ sau đầu, quyết định ngủ một giấc trên xe.