• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên bàn trà có một đống vỏ quýt.

Thật kỳ quái, cô không ăn quýt, lấy đâu ra vỏ quýt.

Không phải đã lăn xuống cầu thang sao? Tại sao lúc này lại nằm trên giường?

Suy nghĩ lại bắt đầu trì trệ, những nghi vấn trong đầu nhẹ nhàng xoay chuyển, rất nhanh đã bị một sức mạnh không biết tên trấn áp.

Có lẽ lại nên uống thuốc rồi.

Tuy rằng tình hình hiện tại của cô không mấy lạc quan, nhưng nói chung là đã trong tầm kiểm soát. Tuy nhiên thuốc thang không thể giải quyết toàn bộ vấn đề, nếu không thì đã không có nhiều người vì trầm cảm mà từ bỏ mạng sống đến thế.

Điện thoại đổ chuông, có người gọi điện cho cô. Sau khi cô hoang mang nghe máy, đầu bên kia im lặng hồi lâu, ngay sau đó ống nghe truyền đến tiếng cười sảng khoái của một người đàn ông.

Người này là chú hai của Diệp Hi, Diệp Đức Thành. Năm đó, khi nhà máy giấy đóng cửa, Diệp Đức Thành lập tức chạy sang Mĩ, sau này lại đến Úc, bây giờ ông đã mở một công ty quảng cáo ở Mĩ, quy mô tuy không đặc biệt lớn, nhưng thu nhập hàng năm cũng rất đáng kể.

Ông nói: "Diệp Hi, chú hai đón con đến Mĩ, con ở đó đợi chú đi."

Diệp Hi hỏi: "Tại sao chú hai phải đích thân đến đón con? Như vậy phiền quá, con tự mình đi được."

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một lúc mới truyền đến âm thanh đè nén của Diệp Đức Thành, giọng điệu nằng nề như đang tận lực kiềm chế điều gì đó: "Diệp Hi, con nghe lời, không được đi đâu cả, ngoan ngoãn đợi chú hai đến đón."

Diệp Hi nghi hoặc, luôn cảm thấy có gì đó không thích hợp. Nhưng vừa nghĩ tới đó, tâm trí liền han rỉ. Bất luận như thế nào cũng không nghĩ ra cảm giác khó chịu không sao nói rõ được này rốt cuộc từ đâu đến.

Diệp Đức Thành vất vả ngần ấy năm mà vẫn chưa kết hôn, đương nhiên cũng không có con cái. Năm ấy khi Diệp Hi ra đời, vẫn là ông ôm Diệp Hi đến bệnh viện, do đó mà tình cảm giữa hai người họ rất sâu sắc.

Nhưng dù sao đi nữa cũng không nên đích thân đón cô đến Mĩ, điều này thật sự biến cô thành một người không có khả năng tự chăm sóc bản thân.

Sau khi cúp điện thoại, cơn buồn ngủ kỳ lạ lại ập tới. Diệp Hi nhắm mắt lại, cảm nhận bóng tối dập dềnh trong mắt. Khi lim dim sắp ngủ, trên trán bị một vật mềm mại nhẹ nhàng chạm vào.

Có người khe khẽ nói bên tai: "Chị Hi, tại sao chị lúc nào cũng không chịu nhìn em vậy?"

Đại não không thể khám phá thêm gì nữa, Diệp Hi lần nữa chìm vào giấc ngủ giữa những lời thầm thì bên tai.

Chiều ngày hôm sau Diệp Đức Thành đến, gương mặt ông gió bụi dặm trường, dáng vẻ già hơn rất nhiều so với trong ký ức của Diệp Hi.

Ông đến rất đột ngột, cũng rất bất ngờ. Diệp Hi lơ đễnh thay quần áo, mơ màng được chú hai dẫn lên xe, cô ngồi ở ghế phụ, từ trong gương nhìn thấy phía sau còn có một người đàn ông trung niên gầy gò đeo kính ngồi.

Diệp Hi quay đầu nhìn ông, người đàn ông trung niên khẽ mỉm cười, gật đầu với cô.

Chỉ liếc mắt một cái, Diệp Hi cảm nhận được người đàn ông này không phải là một người hiền lành, mà còn nảy sinh hứng thú khác biệt với cô, không nên tiếp xúc quá nhiều.

Không biết chú hai có nói cho bố cô biết, lần đi này có lẽ sẽ ở lại Mĩ một khoảng thời gian rất dài.

Ánh mắt của Diệp Hi ngày càng lạnh lẽo, cô cười nhạt. Thiếu chút nữa cô quên mất, người cha này của cô còn có một cô con gái nhỏ hơn cô 2 tuổi ở Hàng Châu, ông ta đã tận hưởng sự ấm áp tại một căn nhà khác.

Sau khi đến sân bay, Diệp Hi lấy điện thoại ra, tạm biệt Trì Hướng Noãn qua WeChat. Trì Hướng Noãn trả lời: "Em yên tâm, cho dù em ở đâu, chị sẽ không bao giờ rời xa em."

Diệp Hi mỉm cười, cô đặt điện thoại xuống, tựa lưng lên ghế, nhìn ngựa xe như nước ngoài cửa sổ.

Trên đời này có lẽ thật sự có nhất kiến chung tình, nếu không thì tại sao trong lòng cô lại đột nhiên nảy sinh nhiều cảm xúc khác nhau như vậy?

Diệp Hi nhìn tấm ảnh đại diện hình quả dưa hôn gió kia, trong lòng bỗng vui vẻ, cô đáp: "Mấy ngày nữa em sẽ về, đừng nhớ em quá, cũng đừng lo lắng, em không chạy mất đâu."

Trì Hướng Noãn gửi tới: "Em đừng có mà chạy, nếu không chị sẽ khóc chết mất."

Diệp Hi cười hì hì thành tiếng, một nam sinh trẻ trung đang ngồi bên cạnh cô. Cậu mặc đồ thể thao màu xanh lam, trên chân còn đi giày đá bóng màu trắng, không ngừng quan sát Diệp Hi từ phía bên cạnh.

Nụ cười trên mặt Diệp Hi lúc này quá đỗi dịu dàng, ai từng yêu đương nhìn thoáng qua liền có thể biết vị mĩ nữ này đang trong quãng thời gian tình yêu nồng nhiệt. Nam sinh này quyến luyến nhìn Diệp Hi mấy lần, chỉ đành từ bỏ ý định tiến lên xin WeChat.

Diệp Đức Thành dè dặt nhìn Diệp Hi, người đàn ông trung niên kia vẫn luôn ngồi cạnh Diệp Đức Thành, âm thầm quan sát cô.

Cảm nhận được ánh nhìn thăm dò của ông ta, Diệp Hi xoay đầu, hờ hững mà chán ghét liếc nhìn người đàn ông kia.

Thật là một đôi mắt hung ác, vừa nham hiểm vừa mê người.

Cơ thể người đàn ông không tự chủ được mà rụt về phía sau, Diệp Đức Thành thở dài, nhẹ nhàng vuốt lưng Diệp Hi.

Diệp Hi đẩy tay ông ra, vô cùng nghiêm túc nhìn Diệp Đức Thành, hỏi: "Chú hai, có phải đã xảy ra chuyện rất nghiêm trọng không? Thái độ của chú rất kỳ lạ."

Diệp Đức Thành choáng váng, một hồi lâu sau ông mới chậm rãi nói: "Có thể có chuyện gì được? Chỉ là dạo này công việc kinh doanh ế ẩm, làm cho chú không vui mà thôi."

Diệp Đức Thành và Diệp Đức Thịnh cũng rất giống nhau, đều là lông mày lưỡi mác, mắt đầy sao. Nhưng tướng mạo của Diệp Đức Thịnh thiên về lạnh lùng, khôi ngô, nhuệ khí, còn Diệp Đức Thành thì mang vẻ ấm áp và hiền hậu hơn, ở ông có sự khôn ngoan của một doanh nhân.

Diệp Hi liếc nhìn ông, ánh mắt cô sắc bén như dao, sắc bén đến mức thân thể có thể cảm nhận được cảm giác khó chịu vô cùng.

Diệp Đức Thành lạnh sống lưng, giây tiếp theo bàn tay to của ông vỗ mạnh lên đầu Diệp Hi, khiến Diệp Hi rụt cổ lại.

Ông xoa xoa đầu Diệp Hi, cúi đầu nhìn Diệp Hi từ trên xuống dưới một lần, vô cùng cảm khái nói: "Mọi thứ đều đã thay đổi. Vật thị nhân phi sự sự hưu [1], nhưng ánh mắt như dao vẫn không hề thay đổi. Mấy năm nữa chú hai cũng già rồi, con người già rồi sẽ vô dụng, không biết còn có thể chăm sóc con được mấy năm nữa."

[1] Vật thị nhân phi sự sự hưu: Dịch nghĩa: Vật như xưa, người đã khác, mọi sự đều thôi rồi (Trích từ "Vũ Lăng xuân – Lý Thanh Chiếu")

Những lời này khiến Diệp Hi bối rối, cô nghi hoặc nói: "Chú hai, chú còn trẻ vậy mà, đâu có già."

"Không sánh được với đám trẻ tụi con, đứa nào đứa nấy lớn như nụ hoa ấy", Diệp Đức Thành vừa cười vừa nắm lấy tay Diệp Hi.

Trên mu bàn tay trắng nõn có một mảng bầm tím, chi chít những lỗ kim, móng ở ngón trỏ bàn tay phải bị gãy làm đôi, bây giờ vẫn còn rỉ máu.

Diệp Đức Thành không dám nhìn nữa. Diệp Hi rút tay lại, cau mày nhìn Diệp Đức Thành, kinh ngạc phát hiện chỉ trong thời gian ngắn như vậy, mắt ông đã phủ đầy tia máu đỏ, cực kỳ dọa người.

Diệp Hi vừa định mở miệng hỏi gì đó, Diệp Đức Thành lại lau mắt, mỉm cười với cô: "Kinh doanh gần đây thua lỗ nhiều, con đừng lo lắng cho chú."

Sự nghi hoặc trong lòng càng ngày càng sâu, Diệp Hi im lặng nhìn mặt đất dưới chân, hàng mi cụp xuống che đi thần sắc trong mắt, khiến người ta nhìn không rõ rốt cuộc cô đang nghĩ gì.

Sau khi lên máy bay, Diệp Hi ngắm nhìn những đám mây ngoài cửa sổ, bất giác rất nhanh liền chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh lại lần nữa, ba người đã xuống máy bay, tài xế đeo găng tay trắng đã sớm lái xe đến sân bay đợi họ.

Một giờ sau, xe chạy đến một biệt thự kiểu Pháp, biệt thự còn lớn hơn nhà của Diệp Hi, được xây ở ven biển, bước ra khỏi cửa sau hai bước là bãi biển, phong cảnh đẹp vô cùng.

Diệp Hi quay cuồng, mọi thứ nhìn thấy đều chậm rãi nghiêng ngả, đảo lộn.

Diệp Đức Thành cẩn thận đỡ cô lên tầng hai. Phòng của cô ở tầng hai, cách bài trí trong phòng không hề thay đổi, trong tủ quần áo còn thêm vào mấy bộ đồ ngủ mới. Diệp Hi liếc nhìn, trong lòng có chút đau xót.

Khi cô vừa mới chào đời, mẹ cô không chỉ phải ở cữ mà còn phải chăm sóc Diệp Duật không có khả năng tự chăm sóc bản thân, không có thời gian chú ý đến cô. Hơn nữa, cô còn là một đứa trẻ không được người khác yêu thích, ai ai cũng sợ xui xẻo, một mực gạt bỏ cô sang một bên. Khi đó, Diệp Đức Thành vẫn luôn ở trong viện chăm sóc cô, bón sữa bột, thay tã, vừa làm bố vừa làm mẹ.

Chỉ là khi lớn hơn, công việc kinh doanh của Diệp Đức Thành ngày một bận rộn, ông luôn bôn ba khắp nơi, thường xuyên một tuần cũng không thấy bóng người. Nếu như ông trở lại nhà máy giấy thường xuyên hơn thì năm đó Diệp Hi đã không thê thảm đến thế.

Cảm xúc trong lòng Diệp Hi phức tạp, sau khi lấy cốc uống thuốc thì bắt đầu cảm thấy jet lag. Trước khi ngủ, cô lại nghĩ tới gương mặt của Diệp Đức Thịnh, và cả cô con gái 18 tuổi kia.

18 tuổi, đây là khái niệm gì?

Khi Diệp Hi lên 8, cô và mẹ được đưa đến Thượng Hải.

Hơn nữa, cô bé này chỉ kém cô 2 tuổi.

Sự thật kinh khủng biết bao, một tên đàn ông kinh tởm biết bao.

Ông ta đã muốn từ bỏ ngôi nhà xây dựng sơ sài dưới quê, nơi thấp kém bụi bặm kia từ lâu. Ông ta đã muốn từ bỏ mẹ cô, anh cô và cả cô từ lâu.

Oán hận mãnh liệt khiến lục phủ ngũ tạng quay cuồng, Diệp Hi hít một hơi thật sâu, tránh cho cảm xúc kích động quá mức.

Rất nhiều hình ảnh hiện lên trước mắt, mỗi khung hình đều tối tăm, lạnh lẽo.

Tay cô siết chặt ga trải giường, những mảng lớn màu đỏ đột nhiên lan ra trước mắt.

Lại trở về đêm ấy, ánh trăng lại chiếu lên tấm ga trải giường thấm đẫm máu.

Đầu của con gấu nhỏ được nhuộm thành sắc đỏ. Người phụ nữ nằm nghiêng nhìn cô, trừng mắt hồi lâu mà không hề chớp.

Trong mắt không có ánh sáng, toàn bộ sức sống đều ngưng kết lại trong đôi mắt ngập tràn thù hận cuối cùng.

Cô bé nằm ở một bên nhìn bà.

Rất lâu sau em mới biết mẹ mình đã chết.

Lúc còn sống vẫn luôn nhìn em bằng ánh mắt này, khiến em chắc chắn rằng bà vẫn còn sống tại khoảnh khắc đó.

Sắc mặt của bà hiện tại xám xịt, thân thể cứng ngắc, lạnh lẽo.

Cô bé ngồi dậy, ngơ ngác nhìn ba, đôi tay run rẩy chạm vào mặt bà.

Đây là lần đầu tiên em chạm vào khuôn mặt người phụ nữ.

Trước đây em rất tò mò, cũng có rất nhiều tưởng tượng không thực tế.

Tò mò về tình yêu của bà dành cho Diệp Duật, tưởng tượng mình có thể được đối xử giống như Diệp Duật.

Em cuối cùng cũng được chạm vào gương mặt của người phụ nữ, nhưng lại rất lạnh và cứng.

Đúng vậy, bà luôn là như vậy, không chịu để lại chút hơi ấm nào cho em, ngay cả giây phút cuối cùng của đời người.

Nơi án áp của lòng bàn tay hơi ẩm, lạnh lẽo mà dinh dính. Em nhìn người phụ nữ, biết đó là gì.

Chiếc chăn bị em vén lên, vắt ngang cổ tay người phủ nữ là một vết cắt rất sâu, ngay cả khi ánh trăng chiếu vào, nó vẫn đỏ rực chói mắt. Tay kia của bà cầm một con dao rọc giấy bạc, lưỡi dao nhuốm máu, đã khô.

Cô bé chân trần chạy xuống giường, em chạy đến trước điện thoại, đưa tay ra bấm các phím số trên điện thoại, ấn đến phím nào, phím đó sẽ để lại dấu vân tay màu đỏ.

Em biết tất cả đều vô ích, bởi lồ ng ngực của bà không còn nhấp nhô nữa, giống như tảng đá lớn nằm trong tuyết giữa trời đông ở bên cạnh nhà kho.

Cuối cùng em cũng bấm xong một dãy số, em cầm ống nghe đứng rất lâu, vẫn luôn không có người trả lời.

Lần thứ sáu.

Lần thứ bảy cuối cùng cũng được kết nối, nhưng lập tức bị cúp máy, em thậm chí còn không có cơ hội mở miệng.

Em lại ấn một lần nữa, hi vọng cuộc gọi sẽ được kết nối, sau đó em muốn nói với người đàn ông ấy rằng: "Bố, mẹ con chết rồi, trong nhà bây giờ chỉ có một mình con."

Thế nhưng cuối cùng cũng không được nhấc máy.

Em chỉ đành mở cửa đi ra ngoài, gõ cửa nhà hàng xóm đối diện, gõ tổng cộng bảy lần, mỗi lần đều dùng lực rất mạnh. Đèn ở hành lang sáng lên, em nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng chửi rủa một người đàn ông.

Cửa được mở ra, người đàn ông lộ ra nửa thân trên, nổi giận đùng đùng nhìn em, cô bé nhìn người đàn ông, nghiêm túc nói: "Chú, mẹ cháu chết rồi, cháu gọi điện cho bố nhưng ông ấy không trả lời."

Người đàn ông không kịp phản ứng, biểu cảm bực tức trên mặt cứng đờ khôi hài, sau đó rất nhanh bị kinh ngạc thay thế. Ông hoàn hồn lại, nhanh chóng chạy vào nhà, hét lớn: "Vợ, chị Khương ở đối diện mất rồi, mau dậy đi."

Cô bé đứng ở ngoài cửa nghe thấy giọng nữ ở trong phòng nói: "Cái gì? Sao lại thế? Mấy ngày trước còn gặp chị ấy ở chợ mà."

Cô bé đứng ở ngoài cửa, người đàn ông bụng phệ và người phụ nữ gầy gò mặc quần áo vội va chạy ra, người phụ nữ gầy gò lao vào phòng ngủ, bật đèn lên, nhìn vào mắt người phụ nữ, lại chạm vào cổ tay người phụ nữ.

Cô ấy quay người lắc đầu với người đàn ông, thương xót nói: "Qua đời lâu rồi, ít nhất cũng phải hơn hai tiếng rồi. Cắt cổ tay trên giường không phải chuyện dễ dàng, một lát sau máu sẽ đông lại. Chị Khương đã hạ quyết tâm phải chết, thấy máu ngừng chảy liền cắt thêm một nhát, tổng cộng cắt mấy nhát liền, vết cắt rất sâu, mạch máu đã đứt hoàn toàn. Hẳn là chịu đau đớn rất nhiều, gặp phải chuyện gì mà lại nghĩ quẩn. Người tốt vậy mà..."

Nói mãi nói mãi, người phụ nữ gầy gò cũng có chút đau buồn. Cô ấy lau mắt, bế cô bé về nhà mình. Cô bé ngồi trên ghế sô pha, một cô bé tóc xoăn khác mặc đồ ngủ màu hồng từ phòng ngủ đi ra. Cô bé ấy nhìn thấy bàn tay của cô bé, kinh ngạc hỏi: "Này, sao tay cậu đỏ thế, dính cái gì vậy? Bẩn quá, có muốn rửa không?"

Cô bé nhìn cô bé kia, nói: "Không rửa, đây là máu của mẹ mình, bà ấy chết bên cạnh mình, mình muốn đợi bố về, để ông ấy xem."

Cô bé mở to con mắt như quả nho nhìn em, không nói gì một lúc lâu.

Một lúc sau, cô bé ấy ngồi xuống bên cạnh cô bé, nhẹ nhàng nói: "Mẹ mình là bác sĩ, bà đã nhìn thấy rất nhiều người chết. Bà nói rằng con người chết rồi sẽ không còn nữa, sau này chỉ có thể nhớ đến trong lòng, dù thế nào cũng không nhìn thấy được nữa."

Cô bé nhìn bàn tay dính đầy máu của mình, nhẹ nhàng nói: "Mình sẽ không nhớ bà ấy."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK