Câu nói này rất trái với lòng cô, rõ ràng thuốc bác sĩ kê đã được cất trong balo trên vai cô, Diệp Hi vẻ mặt tự nhiên lại nói: "Vậy ngày mai tôi lại tới thăm cô, chúc cô sớm khỏe lại."
Trì Hướng Noãn ngồi trên giường bệnh, ánh mắt dõi theo Diệp Hi rời đi. Trì Hữu Tín tiễn Diệp Hi ra tới thang máy, Diệp Hi quay người cảm ơn ông: "Cảm ơn chú, chú vẫn nên về phòng bệnh chăm sóc con gái đi."
Trì Hữu Tín ngại ngùng cười, xoa hai tay, lắp bắp lại khó giấu nhiệt tình nói: "Không cần... cảm ơn, trên... đường cẩn... cẩn thận."
Diệp Hi vẫy tay với ông, nói: "Tạm biệt". Cửa thang máy từ từ đóng lại, Diệp Hi thở dài một hơi. Cô thực sự không thể nhìn một người tự đặt mình vào vị trí khiêm tốn như vậy, nếu không phải Trì Hữu Tín không thật thà chất phác thì Diệp Hi hẳn đã dùng khom lưng khuỵu gối, thấp kém để hình dung ông. Thế nhưng ông thật sự là một người cha tốt, cũng có một cô con gái rất ngoan.
Khi Diệp Hi về tới nhà, sắc trời đã rất tốt. Cả căn nhà tối om, không có hơi người, chỉ có một ngọn đèn đêm nhỏ phát ra ánh sáng yếu ớt trong sân.
Đèn trong phòng khách được bật lên, căn phòng tăm tối sáng bừng trong nháy mắt. Diệp Hi đi đến tủ lạnh, lấy thức ăn nhanh hâm nóng trong lò vi sóng. Cô ngồi trên sô pha, buồn tẻ nhìn đồng hồ trên tường, kim đồng hồ chỉ 10 giờ, kẹt xa quả thực lãng phí quá nhiều thời gian của cô.
Giải quyết xong thức ăn nhanh, Diệp Hi lấy cốc nước rồi uống thuốc, cô uống nước trong cốc, ánh mắt cầm lòng không đậu hướng về phòng ngủ của Diệp Đức Thịnh.
Chẳng phải ông ta nói sẽ đi công tác khoảng một tuần hay sao? Đã 10 ngày rồi, tại sao vẫn chưa về? Có lẽ là việc ở công ty rất bận, hoặc có thể lại tiếp nhận một vụ án vô cùng hóc búa. Điều này cũng không phải là không thể, từ khi ông ta nổi tiếng trong giới luật, các vụ ủy thác ào ào tìm đến cửa, án kiện nhiều như tuyết, căn bản không thể xử lý hết được.
Lúc này, trái tim thép không rỉ của Diệp Hi có chút kỳ lạ, nhà của cô tuy không phải là biệt thự lớn hào hoa, nhưng diện tích cũng không hề nhỏ, ngay cả những người đã quen ở cô độc cũng khó tránh khỏi cô đơn trống trải vào một khoảnh khắc nào đó.
Diệp Hi uống hết nước trong lý thủy tinh, cô đặt cốc lên bàn trà, nhìn phòng ngủ của Diệp Đức Thịnh, bước chân không tự chủ mà hướng về phía đó.
Cửa phòng ngủ đóng im lìm, Diệp Hi đứng trước cửa một lúc rồi nắm lấy tay nắm cửa. Đương nhiên cửa không khóa, sau khi vặn tay nắm thì nhẹ nhàng đẩy ra. Bên trong trang trí rất giống phòng ngủ của Diệp Hi, đều là sắc điệu trắng xám xen kẽ lạnh lẽo, phong cách chủ nghĩa tối giản. Tất cả đồ đạc nơi đây đều gọn gàng ngăn nắp, nên đặt ở đâu thì sẽ đặt ở đó, duy chỉ có bàn làm việc có chút bừa bộn, vài sấp văn kiện được đặt tùy ý trên bàn, còn có chiếc 5s đã tróc sơn.
Diệp Hi ở cửa liếc nhìn hai cái rồi lại lui về sau. Căn phòng ngủ này quả thật là phòng giống như người, giống hệt phong cách của Diệp Đức Thịnh.
Điện thoại đặt trên bàn trà có tin nhắn, Diệp Hi đi tới cầm điện thoại lên thì thấy Trì Hướng Noãn gửi một tin nhắn WeChat tới: "Ấy tới nhà chưa? (≧ω≦)/"
Diệp Hi nhìn chằm emoticon phía sau, thầm nghĩ xem emoticon này nếu xuất hiện trên mặt Trì Hướng Noãn thì sẽ như thế nào, móng tay cô gõ tạch tạch trên màn hình, trả lời: "Tôi đã về tới nhà rồi, cảm ơn cô đã quan tâm. Cô thì sao? Khuya như vậy mà vẫn chưa ngủ à?"
Nếu như bạn bè và gia đình của Diệp Hi nhìn thấy giao diện trò chuyện anfy của Diệp Hi thì e rằng sẽ trợn tròn mắt. Nhìn xem, nhìn đi, tên mặt đen ngàn năm này, lúc cười còn đáng sợ hơn khi không cười, người khi bạn nhắn 10 câu mới đáp lại 1 câu đã là nể mặt bạn lắm rồi vậy mà lại chủ động tìm chủ đề.
Trì Hướng Noãn ở phía đối diện cũng rất biết lắng nghe mà trả lời: "Vẫn chưa ngủ, mãi không ngủ được, muốn tìm người nói chuyện."
Tuy nhiên, Diệp Hi hiếm khi trò chuyện với người trên WeChat hiển nhiên không biết đón ý nói hùa, cô nhớ ra Trì Hướng Noãn vừa hoàn thành một ca đại phẫu, thức khuya thường xuyên không tốt cho sức khỏe nên rất thiếu tinh ý đáp lại: "Muộn thế này rồi, thức khuya không tốt cho sức khỏe, ngủ sớm đi, ngủ ngon."
Trì Hướng Noãn ở bên kia màn hình: "..." Tôi đã nói là muốn tìm người nói chuyện rồi mà!
Trên màn hình điện thoại của Diệp Hi rất lâu không có phản hồi từ Trì Hướng Noãn, cô cảm thấy Trì Hướng Noãn khẳng định đã nghe theo lời khuyên của cô, lúc này đã đặt điện thoại xuống và bắt đầu đi ngủ rồi.
Qua mấy phút nữa cũng là giờ ngủ của Diệp hi rồi, cô trước nay cực kỳ chú trọng đến kế hoạch thời gian. Mặc dù đồng hồ sinh học của cô bị xáo trộn một phần ở nhà Diệp Sanh nhưng trên tổng thể cũng không thay đổi quá nhiều.
Hơn nữa, nếu ngủ thì sẽ nằm mơ, nếu nằm mơ thì sẽ mơ thấy một người.
Diệp Hi bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Cuối cùng cô cũng nhận ra cảm giác quen thuộc kỳ lạ trên người Trì Hướng Noãn là từ đâu mà tới.
Nữ sinh trong mơ kia, đường nét của cô ấy rất giống Trì Hướng Noãn, khí chất cũng tương đồng. Tưởng chừng như là cùng một người đã chạy vào giấc mơ của cô vào ban đêm.
Diệp Hi lại lắc đầu, trên đời làm sao có chuyện kỳ diệu như vậy, chỉ là trùng hợp mà thôi, thế giới ảo và thế giới thực trùng lặp ở một phương diện nào đó. Giống như nhìn thấy nhân vật trong tiểu thuyết, chắc chắn sẽ gặp được những người tương tự trong cuộc sống hiện thực, dù sao thì dân số Trung Quốc đông như thế, những chuyện xác suất thấp cũng có thể xảy ra.
Trên miệng tự thuyết phục mình là vậy nhưng trong lòng lại dao động. Cô nhanh chóng lăn trên giường, ngay cả những bước dưỡng da sau khi rửa mặt cũng quẳng lên chín tầng mây. Tắt đèn và nhắm mắt lại, hận không thể chìm vào bóng tôi ở ngay giây tiếp theo, sau đó hội họp với hộ không chịu di dời trong mơ.
Đáng tiếc người sống trên đời càng cầu xin cái gì thì càng khó tới, trái lại Diệp Hi rất nhanh đi vào giấc ngủ, nhưng đêm đó cô ngủ rất yên ổn, một giấc ngủ đến tận bình minh, đừng nói là mơ thấy hộ không chịu di dời mà căn nhà nhỏ tồi tàn cũng chẳng mơ thấy.
Giấc ngủ ngon này không mang lại một xíu vui vẻ nào cho Diệp Hi, cô u ám nhìn vào nhật ký giấc ngủ trên ứng dụng giám sát giấc ngủ, hoài nghi rất cuộc là ngủ hay ngất. Trên ghi chép giấc ngủ, thời gian ngủ say thực tế là 3 tiếng, Điều này quả thực đã phá vỡ kỷ lục ngủ say của Diệp Hi, là một chuyện lớn đáng để ăn mừng.
Song, Diệp Hi sắc mặt u ám đi vào thư phòng, sau khi bật máy tính lên, nhfin chằm chằm bức tranh cô vẽ những giấc mơ đó.
Tệ quá! Cô còn chưa kể xong câu chuyện của mình cho cô gái trong mơ, cô đi loanh quanh trước máy tính, trong lòng chán nản thất vọng vô bờ.
Sau khi ủ rũ hoàn tất đánh răng rửa mặt, cô đi vào bếp nấu một gói sủi cảo đông lạnh, qua loa ăn ba cái rồi bỏ sang một bên, tuần tự uống thuốc, ngồi trên sô pha trừng to mắt phát ngốc.
Không thể giải tỏa cảm xúc trong lòng, Diệp Hi bấm vào Weibo của mình, viết "Ranh giới tàn khốc giữa hư ảo và hiện thực, một khi lẫn lộn sẽ mụ mị trong đó, không thể tự giải thoát."
Sau khi đăng dòng này, cô lại đăng một dòng "Dù vậy, tôi vẫn vô cùng mong chờ."
Cô chán nản một lúc, lại cảm thấy sự chán nản và thiểu não của mình không sao nói rõ được. Cô thở dài, lấy qua sủi cảo đã hơi nguội ở một bên, lại ăn thêm hai miếng nữa, sau khi ăn xong lại pha một cốc cacao nóng.
Hai ba giây sau, cô chợt nhớ ra hôm qua cô đã tùy tiện nói với Trì Hướng Noãn rằng mình vẫn phải đến bệnh viện lấy số, đồng thời nhất định sẽ quay trở lại bệnh viện thăm cô ấy.
Diệp Hi lập tức chạy lên tầng, đi vào phòng tắm. Sau khi rửa mặt hết sức tỉ mỉ, lại lấy túi đựng đồ trang điểm xưa nay chưa từng thấy dưới đáy hộp ra, cẩn thận trang điểm trước gương. Vẻ ngoài cô vốn dĩ thanh tú xinh đẹp, khi không trang điểm thì là một kiểu xinh đẹp lạnh lùng được trạm trổ tự nhiên, sau khi trang điểm, dung mạo trở nên xinh đẹp và quyến rũ. Đặc biệt là khi Diệp Hi trang điểm, cô thích vẽ đuôi lông mày sắc nét hơn một chút, son môi cũng chỉ có một thỏi Dior, lông mày sắc sảo cùng với bờ môi đỏ rực, khí chất khó gần mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Trang điểm xong không thể tùy tiện mặc áo thun quần jeans được. Sau khi quan sát một lần quần áo trong tủ, Diệp hi lấy ra một chiếc váy sa dài tay màu đen có ren.
Khi cô bước trên giày cao gót đi đến bệnh viện, lập tức nhận được không ít ánh nhìn kinh ngạc. Đến khi cô tới phòng bệnh của Trì Hướng Noãn, Trì Hướng Noãn há hốc miệng, suýt chút nữa không nhận ra Diệp Hi.
Diệp Hi thấy Trì Hướng Noãn ngơ ngác nhìn nhình mình, không nhịn được buồn cười hỏi: "Tôi không trang điểm thì cô khỏi nhận ra tôi à?"
Trì Hướng Noãn ngốc nghếch gật đầu, mất hồn mất vía nhìn Diệp Hi nói: "Không, không."
Hôm qua Trì Hướng Noãn ở trên giường rất muộn mới đi ngủ, cô ấy cứ nghĩ xem Diệp Hi liệu có tới phòng bệnh thăm cô ấy hay không. Dù sao hai người là tình cờ gặp gỡ, hơn nữa Diệp Hi thoạt nhìn là người vô cùng kiêu kỳ lạnh lùng. Thế nhưng cô ấy cảm thấy Diệp Hi nhất định sẽ tới, cảm giác này rất kỳ quái, nói không sao cho rõ được.
Diệp Hi nhìn cô ấy ngây ra, mở miệng hỏi: "Chú Trì đâu? Chú lại ra ngoài mua đồ ăn rồi à?"
Tiếng "Chú Trì" này của cô vô cùng tự nhiên, trên mặt Trì Hướng Noãn bỗng ửng đỏ, đột nhiên có cảm giác như đang dẫn người yêu đến gặp bố mẹ, một tiếng lại một tiếng, cả một đời cứ như vậy mà yên bình.